Hàn Minh Thư nghe vậy sững sờ, cô còn tưởng chỉ có hai người trao đổi đơn giản thôi.
Nhưng không ngờ, cô Lâm này lại mời thêm Dạ Âu Thần.
Cô không hiểu, khi cô ta nhắc tới Dạ Âu Thần khuôn mặt tỏ vẻ ngại ngùng, đáng lý là rất muốn gặp riêng Dạ Âu Thần, tại sao lại đi lựa lúc có mặt mình?
“Xin lỗi Shelly, tôi mời thêm Âu Thần, cô không ngại chứ? Tôi nhớ ra, hình như anh ta cũng muốn tìm cô thiết kế quần áo, cho nên…”
“Không ngại” Hàn Minh Thư cười cười: “Bây giờ anh ta đã là khách hàng của tôi”
Nghe vậy, Lâm Ân Ân trợn tròn mắt: “Thiệt sao? Không ngờ anh ta đi tìm cô rồi à, tôi chỉ tiện tay đưa tấm danh thiếp thôi..”
Nói đến đây, Lâm Ân Ân càng ngại ngùng nhìn xuống.
Cho nên lời dì Tống nói Dạ Âu Thần ngoài lạnh trong nóng là thiệt sao? Nhìn thì có vẻ làm ngơ với đối tượng xem mắt này, nhưng…lại đón nhận tấm danh thiếp của cô ta, hơn nữa còn đi tìm Shelly thiết kế.
Như vậy…có phải được tính rất để tâm tới cô ta không?
Trời ạ, một người đàn ông quá lãng mạn.
Lâm Ân Ân không che giấu được suy nghĩ.
Hàn Minh Thư ngồi bên cạnh nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng này, nhất thời không biết dùng từ gì diễn tả cảm xúc trong lòng.
Sao lại có cảm giác như…cô đang là kỳ đà cản mũi?
Làm kỳ đà cản mũi Dạ Âu Thần và Lâm Ân Ân? Suy nghĩ này khiến toàn thân cô chảy mồ hôi khó chịu như muốn đứng dậy, nhưng rất nhanh Hàn Minh Thư kiềm cảm giác này xuống, mặt không biểu cảm ngồi tại chỗ.
Trong lòng cô nên sớm không vướng bận.
Cho dù Dạ Âu Thần ở cùng với ai, xảy ra chuyện gì, cô cũng nên nhắm mắt làm ngơ.
Trải qua biến cố 5 năm trước, nếu bây giờ cô còn lộ ra chút tổn thương hoặc quan tâm trước mặt anh ta, thì quả thực là tự chuốc khổ về mình.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt của Hàn Minh Thư càng tỏ ra lạnh nhạt như tuyết.
Nước da cô vốn đã rất trắng, cộng với ngũ quan hài hòa, thêm trang điểm, thần thái của khuôn mặt trắng xóa, lạnh nhạt như tuyết.
Lâm Ân Ân thẹn thùng một lúc mới nhìn sang mặt của Hàn Minh Thư, thì đột nhiên, mới nhận ra vẻ đẹp của người phụ nữ này, hơn nữa là một vẻ đẹp không bình thường.
Vẻ đẹp của cô mang một chút lạnh nhạt, đặc biệt là đôi mắt ấy, như đáy biển sâu thăm thẳm, nhưng có sức hút khó cưỡng.
Đột nhiên, Lâm Ân Ân cảnh giác liền hỏi: “Shelly, cô có bạn trai chưa?”
Không phải cô ta nghĩ nhiều, mà do cô ta đột nhiên phát hiện vẻ đẹp của Hàn Minh Thư, cho nên có một sự đề phòng. (Cập nhật tại truyen.one)
Hàn Minh Thư nhìn sang, thấy được sự đề phòng trong mắt cô ta, nghĩ kỹ thì hiểu được nguyên nhân của sự đề phòng này, cô cười lạnh nhạt, cất giọng nói trong trẻo: “Tôi có con rồi”
Lâm Ân Ân trợn trọn mắt, sau đó che miệng nói: “Trời ạ, cô kết hôn rồi sao? Thật không ngờ, Shelly cô còn trẻ như vậy, mà có con rồi à. Tôi hơi ngưỡng mộ cô rồi đó, tôi cũng tới tuổi lập gia đình rồi”
Hàn Minh Thư chỉ mỉm cười với sự xúc động của cô ta.
Ngồi khoảng 10 phút, thì trong nhà hàng xuất hiện thêm một bóng dáng.
Khi Dạ Âu Thần bước vào, vô số ánh mắt đều đổ dồn về phía anh ta.
Người đàn ông đẹp trai, đi tới đâu cũng là tiêu điểm.
Huống hồ một người đàn ông mang đầy khí chất cao sang như Dạ Âu Thần.
Vừa bước vào nhà hàng, ánh mắt sắc bén như chim ưng lướt qua đám đông, rồi dừng lại, nhìn chằm chằm về dáng người thân quen kia.
Đến thật sao.
Dạ Âu Thần cử động đôi chân thon dài thẳng tắp bước tới.
“Âu Thần, anh đến rồi à”
Hàn Minh Thư ngồi gật gù, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của Lâm Ân Ân, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, nhanh chóng tỉnh táo trở lại.
Đến rồi sao?
Hàn Minh Thư thở sâu, điều chỉnh lại tư thế.
Hôm nay cô vì công việc mà tới đây, cho nên không có ý định ở lại quá lâu, nhìn thấy Dạ Âu Thần đi đến trước mặt ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào cô, Hàn Minh Thư liền cúi đầu kéo dây kéo của chiếc túi, đem tài liệu ra.
“Hai vị, hôm nay có thể ngồi ở đây cùng bàn bạc với hai vị về sản phẩm thiết kế tôi rất vui, hai vị có ý tưởng gì có thể nói với tôi”
Cô thể hiện phong thái làm việc.
Lâm Ân Ân đáp: “Shelly, bây giờ là thời gian dùng cơm, hay là chúng ta gọi đồ ăn trước, ăn xong mới bàn đi được không?”
Hàn Minh Thư không có chút biểu cảm, chỉ cười ngượng ngạo, gật đầu: “Ừ”
Sau đó rất nhanh cất tài liệu vào cặp, và ba người bắt đầu chọn món.
Hàn Minh Thư không muốn ăn lảm, nên chỉ gọi một ly nước ép trái cây.
Lâm Ân Ân cũng không muốn mất mặt trước nam thần, nên cũng bắt chước Hàn Minh Thư gọi ly nước ép trái cây.
Sau cùng chỉ có mình Dạ Âu Thần ăn đồ.
Anh ta ăn một cách nhã nhặn, cử chỉ cao sang quý phái.
Khuôn mặt tuấn tú với động tác của anh ta bổ sung cho nhau, khiến Lâm Ân Ân không rời mắt.
Người đàn ông cô ta chọn quả là quá ưng ý.
Sau khi cơm phở xong, Hàn Minh Thư lại rút tài liệu ra.
“Hai “Cô Shelly quả là một người, rất nghiêm túc trong công việc” Dạ Âu Thần đột nhiên lạnh lùng nói.
Động tác trong tay Hàn Minh Thư dừng lại, lông mi rũ xuống.
Lâm Ân Ân cười theo: “Phải rồi phải rồi, Shelly rất nghiêm túc, Âu Thần anh cũng xem qua tác phẩm của cô ta rồi đúng không? Quả là rất xuất sắc.”
Hàn Minh Thư cười lịch sự: “Cám ơn”
Một bữa cơm, có lẽ chỉ có Lâm Ân Ân thấy vui vẻ, nhưng Hàn Minh Thư cũng đã ghi nhận lại những điều cô ta yêu cầu, cho nên cũng thở phào, lần sau có lẽ không cần tới đối phó với bữa cơm như vậy”
Cô…thực sự không muốn ngồi dùng cơm với Dạ Âu Thần.
“Công việc của tôi cũng đã xong rồi, vậy tôi về trước nhé”
Nói xong, Hàn Minh Thư cười cười, đứng dậy muốn xoay người rời khỏi.
Giọng nói lạnh như băng của người đàn ông lại truyền tới từ phía sau.
“Nhà thiết kế Shelly hình như không lịch sự lắm, chẳng lẽ tôi không phải là khách hàng của cô sao? Tại sao cô không phục vụ cho tôi?”
Nhiệt độ xung quanh giảm đột ngột khiến cho Lâm Ân Ân sừng sờ, cô ta nhìn Dạ Âu Thần: “Âu Thần, có chuyện gì vậy?”
Dạ Âu Thần không nhìn cô ta, ánh mắt vẫn đang chăm chú nhìn bóng dáng thon thả của Hàn Minh Thư.
Một lúc sau, Hàn Minh Thư nghiêng người nhìn anh ta.
“Xin lỗi anh Dạ, công việc hôm nay là làm việc với cô Lâm, hôm nay anh chưa đặt hẹn”
“À?” Dạ Âu Thần điềm tĩnh nhướng mày, ngón tay ghì nhẹ vào bàn: “Vậy bây giờ đặt hẹn”
Hàn Minh Thư vẫn rất lễ phép, âm thanh không có chút bực dọc.
“Vô cùng xin lỗi, hôm nay tôi kín lịch rồi, bây giờ tôi phải đến chỗ khách hàng tiếp theo. Anh Dạ, anh vui lòng chọn ngày khác nhé”
Lâm Ân Ân sững sờ, không ngờ Hàn Minh Thư lại từ chối.
Và cô ta dường như ngửi thấy mùi khói súng từ cuộc nói chuyện giữa hai người, nhưng khi nhìn lại sắc mặt của Hàn Minh Thư, rõ ràng là một người rất lịch sự, lẽ nào là ảo giác của cô ta?
Sau khi Hàn Minh Thư rời khỏi nhà hàng, bèn đi đến chỗ đậu xe lấy xe.
Cô không hề nói dối, tiếp theo sau cô có chuyện phải làm, nhưng không phải khách hàng của công ty, mà là đi xem trường cho bé đậu nành.
Vừa đi tới trước xe, một cái bóng đen vồ tới chỗ cô.