Hàn Minh Thư đi rất nhanh, cô xuống lầu băng qua góc đường, rồi lại đi thêm vài bước thì đã tới nhà hàng kia.
Lúc cô đi vào thì chỉ nhìn một cái đã thấy Lâm Ân Ân đang ngồi cách đó không xa.
Cô dừng lại một chút, chợt nhớ ra, lúc nãy gọi điện thoại là vì thời gian hẹn sắp tới rồi, cho nên cô mới sốt ruột vội đi tìm cô ta.
Nhưng giờ nhìn thấy cô ta đang ngồi ăn với bạn bên kia, cô đột nhiên đi qua như vậy thì không tiện lắm thì phải?
Đang phân vân thì nhân viên phục vụ đột nhiên bước tới.
“Chào cô, xin hỏi… “
Nghe vậy, Hàn Minh Thư tỉnh táo lại, cười nhẹ với nhân viên phục vụ: “Tôi tìm bạn, cám ơn”
Sau đó cô bước tới chỗ Lâm Ân Ân, đến gần rồi, Hàn Minh Thư mới nhận ra chỉ có mình cô ta.
Không phải nói đi ăn với bạn sao? Hàn Minh Thư nghi ngờ.
“Chào cô, cô Lâm”
Lâm Ân Ân đang ngồi chờ, Dạ Âu Thần đi toilet vẫn chưa về, đi lâu như vậy dù anh có giải quyết vấn đề cá nhân thì cũng nên xong rồi chứ, không lẽ là vì không muốn ngồi ở đây với cô ta, nên mới không quay lại sao?
Cô ta vừa nghĩ vừa thở dài, bỗng có tiếng Hàn Minh Thư vang lên.
Lúc Lâm Ân Ân lấy lại tinh thần thì đã thấy Hàn Minh Thư đứng trước mặt cô ta rồi.
“Là cô a” Trong giọng nói của cô ta không giấu được nỗi buồn man mác, bộ dạng chán chường.
Hàn Minh Thư nghe vậy, mắt láo lia: “Cô Lâm, vừa rồi tôi hơi vội, cho nên quên không hỏi cô có tiện không”
Nói xong Hàn Minh Thư còn nhìn thoáng qua chỗ ở đối diện cô ta: “Nếu không tiện, tôi chút nữa quay lại?”
“Không cần, cô ngồi đi” Lâm Ân Ân cười khổ: “Anh ấy có lẽ đã đi rồi”
Bây giờ Lâm Ân Ân nghĩ là, anh có lẽ chỉ viện cớ đi toilet, thật ra là đã rời đi rồi.
Hàn Minh Thư thấy tâm trạng cô ta không tốt, cũng không nói gì, chỉ ngồi đối diện cô ta, rồi nói nhỏ nhẹ: “Không sao chứ? Muốn tới công ty tôi ngồi một lát không?”
Hàn Minh Thư nghĩ, nếu ở đang mà tâm trạng không tốt thì thôi tới công ty của cô đi, biết đâu tâm trạng sẽ đỡ chút?
Lâm Ân Ân trợn mắt, đi tới công ty của Shelley?
Dạ Âu Thần không đi toilet, mà là đứng dựa vào hành lang bên kia hút thuốc, sau khi anh thấy thời gian trôi qua cũng lâu rồi, mới dập thuốc, quay lại.
Ra khỏi hành lang Dạ Âu Thần thấy chỗ của Lâm Ân Ân có thêm một người.
Anh lạnh lùng nhìn lướt qua gương mặt người đó.
Bỗng, Dạ Âu Thần dừng lại, nét lạnh lùng trên gương mặt đẹp trai không thay đổi, nhưng ánh mắt của anh lại cất chứa nhiều điều.
Lòng anh rối bời, trong một giây phút thôi lòng anh dậy sóng dữ dội.
Là ảo giác sao?
Cô lại xuất hiện trong ảo gíac của anh sao?
Hai lần trước anh chỉ thấy cô thoáng qua thôi, Dạ Âu Thần nghĩ … lần này có lẽ cũng vậy thôi.
Cho nên, anh theo bản năng nín thở không dám nháy mắt.
Một giây, hai giây…
Mười giây trôi qua, người trước vẫn còn trong tầm mắt anh, tươi cười ngọt ngào.
Cho nên lần này, không phải ảo giác?
Dạ Âu Thần đi từng bước từng bước về phía cô.
“Vậy được rồi, chúng ta tới công ty của cô, tôi đi trả tiền trước”
Hàn Minh Thư nghĩ, dù sao cũng là khách của cô, vậy cô giúp cô ta thanh toán cũng không sao.
Nghĩ vậy, cô liền đứng dậy cầm theo túi tiền, nói: “Để tôi đi, cô ngồi chờ tôi chút”
Hàn Minh Thư cầm túi đứng dậy, vừa định đi tới quầy thanh toán, thì trong lúc cô ngẩng đầu lên, trước mặt cô lại có một người cao to đứng.
Dưới hàng lông mi là đôi mắt sắc bén lạnh lùng như mắt chim đại bàng, đôi mắt anh chứa nhiều thứ, ẩn giấu đi rất nhiều âm u trong đáy mắt, mũi cao, vẫn là đôi môi mỏng bạc tình.
Khuôn mặt này…
Hàn Minh Thư dừng bước, cảm giác tim mình đập một tiếng, rồi lại giống như đã dừng lại.
Là… Cô nhìn nhầm sao?
Sao anh lại xuất hiện trước mặt cô?
Còn dựa vào gần như vậy?
Bàn tay đang cầm túi của Hàn Minh Thư bất giác siết chặt lại.
Đôi tay trắng nõn thon dài vì động tác này mà lộ ra gân xanh.
Hai người đột nhiên dựa sát như vậy, Hàn Minh Thư có thể cảm nhận được hơi thở nam tính của anh, nó giống như một loại áp lực bao trùm lấy cô, trói lấy cô.
Dạ Âu Thần nhìn cô chằm chằm, ánh mắt nóng bỏng.
Thật là cô!
Anh còn tưởng mình xuất hiện ảo giá!
c “Âu Thần?” Một tiếng gọi phá đi trường hợp ngại ngùng này.
Lâm Ân Ân ngồi một bên khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Dạ Âu Thần, thì ngạc nhiên gọi tên anh: “Thật là anh?
Anh không đi?”
Giọng của cô không giấu được niềm vui, mắt rưng rưng: “Em còn nghĩ mình bị cho leo cây!”
“Bạn em?”
Lâm Ân Ân sửng sờ, một hồi mới phản ứng lại là Dạ Âu Thần đang hỏi cô ta, cô ta gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu, rồi mới lịch sự giới thiệu.
“Anh Dạ, đây là nhà thiết kế thời trang Shelly mới từ nước ngoài về. Shelly, đây là anh Dạ Âu Thần tổng giám đốc tập đoàn Dạ Thị, anh ấy là..” Nói đến đây, Lâm Ân Ân thẹn thùng, gương mặt trắng nõn của cô ta ửng đỏ.
Cô ta giới thiệu anh như thế nào mới tốt à? Tuy cô ta cảm thấy Dạ Âu Thần nhất định sẽ ở bên cô ta, nhưng giờ nói như vậy không thích hợp, nói là người được mai mối cũng không tốt lắm.
Cuối cùng Lâm Ân Ân lại sửa cách giới thiệu.
“Là bạn của tôi”
Hàn Minh Thư đương nhiên biết anh là tổng giám đốc tập đoàn Dạ Thị.
Chuyện này năm năm trước cô cũng biết rồi, nhưng…Nhưng giờ cô không muốn biết mấy thứ đó.
Để giữ thể diện cho khách hàng, Hàn Minh Thư bình tĩnh nói: “Chào anh, anh Dạ”
Anh Dạ?
Nghe cách gọi này, Dạ Âu Thần lập tức nheo mắt lại, có cảm giác anh trở nên nguy hiểm hơn.
Năm năm, cô chỉ học được kêu anh một tiếng anh Dạ?