“Dạ Âu Thần?” Trần Phi lại gần nhìn thoáng qua, lúc nhìn thấy cái tên đó thì không nhịn được mà trừng to mắt.
“Sao vậy? Có phải là anh hiểu rất rõ không thế, tôi đã nghe thấy cái tên Dạ Âu Thần này rồi, hình như là một tỉnh anh trong giới kinh doanh.”
Nghe nói vậy, Trần Phi kỳ quái nhìn cô ta một chút, giải thích nói: “Mỹ Nhiên, thế thì anh Phi đây chỉ có thể nói là cô lạc hậu, cái tên Dạ Âu Thần này cũng không phải là tinh anh trong giới kinh doanh, nếu như nhất định phải hình dung thì chắc có lẽ anh ta là đại lão trong giới thương nghiệp, người phàm như chúng ta nói như vậy đó, nếu như mà nói cao cấp một chút thì đó chính là thuộc cấp tổng giám đốc đế quốc…”
“Nghe có vẻ như là rất ngầu đó nha”
“Bé yêu à, cô là nữ minh tinh đó, sau này cái loại từ ngầu như thế này đừng có xuất hiện nữa nha?” Trần Phi một mặt hoảng sợ trừng to mắt giảng đạo.
“Thật là kỳ quái, mặc dù nói gia cảnh nhà họ Lâm không tệ… Nhưng mà cũng không có lý do nào có thể được xem mắt với tổng giám đốc như thế này, huống hồ gì nếu như Dạ Âu Thần thật sự ưu tú như lời của anh đã nói vậy thì anh ta cần gì phải đi xem mắt, chắc có lẽ cũng không biết là có bao nhiêu cô gái đến mỗi ngày”
Trần Phi suy nghĩ, cảm thấy lời của Lâm Mỹ Nhiên nói cũng rất có đạo lý: “Có khi nào em gái của cô bị lừa không vậy, hoặc là… Cô ta đang năm mơ?”
Lâm Mỹ Nhiên nghiêm túc gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy chắc là nó bị lừa rồi đó, nếu không thì đối phương có điều kiện tốt như vậy sao lại có thể đi xem mắt với nó được chứ”
“Cô em gái này của cô cũng lợi hại quá đó”
Trần Phi im lặng.
Lâm Ân Ân lại gửi đến một tin nhắn.
Lâm Ân Ân: “Chị họ, người phụ nữ mà lúc nãy chị đăng trên facebook là ai vậy? Là nữ thần của chị hả, cũng là nữ minh tinh à? Sao em chưa nhìn thấy thế?”
Lâm Mỹ Nhiên: “Không phải là nữ minh tỉnh đâu, là mới vừa trở về từ nước ngoài, là nhà thiết kế”
Lâm Ân Ân: “Nhà thiết kế hả?”
Lâm Mỹ Nhiên đột nhiên lại nhớ đến cái gì đó, trước đó Hàn Minh Thư đã nói với mình là công ty của cô vừa mới mở, nếu không thì cũng giới thiệu cho Lâm Ân Ân luôn đi.
Nghĩ đến đây, Lâm Mỹ Nhiên cong lên khóe môi, đã quyết định tốt chủ ý. Mà Trần Phi ở bên cạnh thì có chút thấp thỏm lau trán của mình, cứ luôn cảm thấy sắp có người gặp tai ương.
Vừa nhận được đơn đặt hàng của Lâm Mỹ Nhiên không lâu, trong công ty lại có một nhân vật đến đến, sau khi nhìn tác phẩm thiết kế của cô thì rất là thích, cũng muốn để cô thiết kế lễ phục.
Có khách hàng đến cửa, đương nhiên là Hàn Minh Thư rất chào đón.
“Thật ra thì là do chị họ của tôi đề cử tôi đến đây” Lâm Ân Ân trực tiếp nói ra thân phận của mình, nụ cười thân thiện: “Nghe nói cô chính là nữ thần của chị họ tôi, sau khi chị họ tôi đề cử tác phẩm của cô cho tôi, tôi thấy rồi thì cũng cảm thấy rất là đẹp”
Người chị họ này không cần nói…
Đại khái Hàn Minh Thư cũng đã đoán được là ai.
Cô mỉm cười vươn tay ra với Lâm Ân Ân: “Tôi rất vinh hạnh, cảm ơn”
“Không có gì đâu, cô là nữ thần của chị họ tôi mà, vậy cô cũng là nữ thần của tôi rồi, thiết kế trang phục của tôi… Dựa vào cô vậy”
“Được th làn Minh Thư nhẹ gật đầu, sau đó nhìn Tiểu Nhan một chút, Tiểu Nhan liền lập tức bước lên: “Xin hỏi là cô Lâm đối với thiết kế trang phục có yêu cầu đặc biệt gì không nhỉ?”
“Yêu cầu hả?” Khóe mắt của Lâm Ân Ân xếch lên một chút, sau đó nhìn về phía Hàn Minh Thư: “Tôi nghĩ yêu cầu duy nhất của tôi chính là hy vọng Shelly có thể tự tay thiết kế cho tôi”
Tiểu Nhan: “..”
Hóa ra là đến đây vì Minh Thư.
“Chuyện là, cô Lâm, có lẽ là nhà thiết kế Shelly của chúng tôi…
“Cô sẽ không đồng ý hả?” Lâm Ân Ân nhìn về phía Hàn Minh Thư: “Tôi đến đây là vì cô đó nha”
Hàn Minh Thư dừng lại một chút, sau đó gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ tự mình thiết kế cho cô”
Lâm Ân Ân lập tức lộ ra nét mặt tươi cười: “Vậy thì cảm ơn cô, tạm thời tôi còn chưa nghĩ tới yêu cầu gì hết, cho đến lúc tôi nghĩ xong rồi thì tôi sẽ gọi điện thoại cho cô”
“Được”
Thế là cả hai trao đổi số điện thoại di động với nhau.
Chờ đến lúc Lâm Ân Ân đi rồi, Tiểu Nhan bất mãn nói: “Cậu tự mình thiết kế cho cô ta, phí thiết kế phải thu cao một chút mới đúng chứ, vậy mà cậu lại dựa theo giá cả của nhóm”
“Không có sao đâu, cứ coi như là đang đánh bóng tên tuổi cho công ty là được rồi. Cậu nhìn đi, một Lâm Mỹ Nhiên mang theo Lâm Ân Ân, nói không chừng là sau này cô Lâm Ân Ân này cũng sẽ chào mời thêm khách hàng khác cho chúng ta nữa thì sao?”
Chỉ là… Nếu như cô biết rằng người khách mà Lâm Ân Ân mời đến cho cô lại chính là người cô quen biết, cũng chắc có lẽ là cả đời này Hàn Minh Thư cũng sẽ không nghĩ như vậy.
Công ty cũng đã dần dần đi vào quỹ đạo dưới sự quản lý của Hàn Minh Thư, mặc dù là vẫn có người phàn nàn nhưng mà thái độ của Hàn Minh Thư vẫn rất cứng rắn, người nào muốn làm cái gì cũng không gây nên bọt nước.
Tuy nhiên là bản phác thảo đều bị trả lại sau đó, Hàn Minh Thư lạnh lùng, yêu cầu ngày hôm sau bọn họ phải giao đến một bản nữa.
Kết quả là bản phác thảo nháp được giao đến vào ngày hôm sau căn bản còn không bằng của ngày hôm trước, Hàn Minh Thư nén xuống lửa giận ở trong lòng, đặt tác phẩm lên trên bàn, quét mắt nhìn về phía đám người.
“Đây chính là trình độ của các người đó à, là nhóm nhà thiết kế tài năng?”
Trương Ngọc nghe xong lời nói này thì lập tức nổi giận, đứng lên ngước mắt lạnh lùng nhìn: “Lời nói này của cô là có ý gì hả? Trình độ của chúng tôi như thế nào? Vừa mới đến cô đã giao những thứ này cho chúng tôi, bản thân cô có làm được hay không hả, nói không chừng chính là một người mới, cái gì cũng không hiểu, còn không biết xấu hổ mà vung tay múa chân với chúng tôi”
Nghe nói vậy, ánh mắt của Hàn Minh Thư lạnh lùng như băng nhìn về phía cô ta.
Ánh mắt đó lạnh đến nỗi không có bất cứ nhiệt độ gì, gần như là muốn đông kết Trương Ngọc nguyên tại chỗ.
Có lẽ là Trương Ngọc nhìn thấy quyền uy trong đôi mắt của cô, có hơi sợ hãi rụt cổ lại một cái, nhưng mà vẫn không sợ chết mở miệng nói: “Tôi có nói sai gì hả? Tự bản thân cô có thể thiết kế ra tác phẩm gì, dựa vào cái gì mà nói là trình độ của chúng tôi không đủ?”
Hàn Minh Thư không nói lời nào mà là im lặng đưa tác phẩm của bọn họ cho Tiểu Nhan: “Sau khi photo ra rồi thì gửi cho bọn họ”
Tiểu Nhan nhận lấy tài liệu nhanh chóng đi photo lại.
Trương Ngọc lại cho răng cô bị mình nói trúng cho nên không dám nói tiếp nữa, thế là lại càng thẳng eo, càng phách lối thêm: “Cô bị tôi nói trúng rồi có đúng không? Có phải là cô căn bản cũng không biết vẽ”
Nhậm Hoa cũng liếc nhìn cô, cười cười: “Ghét bỏ tác phẩm của chúng tôi, có bản lĩnh thì tự cô vẽ ra một cái đi, đây chỉ là bản nháp thôi, cô còn bắt bẻ như thế, thật ra tôi cũng rất muốn xem xem bản thân cô có thực lực gì”
Cho dù bọn họ có châm chọc mình như thế nào, Hàn Minh Thư cũng không tiếp tục trả lời mà là yên tĩnh chờ đợi.
Tiểu Nhan trở lại rất nhanh, sau đó phát những bản nháp đã được sao lại vào trong tay của mấy người bọn họ.
Hàn Minh Thư lật bản thảo ban đầu lật từng tờ từng tờ.
“Tôi không cho các người bất cứ một giới hạn gì hết, để cho các người tự thảo luận với nhau rồi sau đó đưa ra bản thiết kế phù hợp với lễ phục của Lâm Mỹ Nhiên, đó là đang cho các người có cơ hội tìm các điểm đặc biệt và ưu điểm của cô ta, đồng thời làm như thế nào để tỉ lệ cơ thể của cô ta được thể hiện một cách hoàn hảo nhất.
Hoàn toàn chính xác, những chuyện liên quan đến thân hình các người nắm rất chắc, nhưng mà các người lại không để ý đến một điểm càng quan trọng hơn”
“Thật là hài hước” Trương Ngọc cười thành tiếng: “Cô cũng đã nói là chúng tôi đã nắm giữ được vấn đề tỉ lệ dáng người, vậy cô còn có cái gì để nói nữa?”
Hàn Minh Thư lạnh nhạt liếc nhìn cô ta một cái, tiếp tục nói: “Trương Ngọc, tôi nghĩ là trước khi cô thiết kế bộ lễ phục này, cô chưa từng đi tìm hiểu Lâm Mỹ Nhiên”
Trương Ngọc ngây người, sao cô ta lại biết?
“Cô nói bậy bạ cái gì đó?”
“Đầu tiên phong cách mà cô xây dựng cho khí chất của Lâm Mỹ Nhiên rất không phù hợp, từ bản thảo nháp của cô mà nhận ra rằng tác phẩm thiết kế này của cô thuộc vào loại hình có sức sống, phù hợp với những cô gái vừa mới ra mắt có tạo hình xinh xắn”