“Chị xem thường ai thì trong lòng biết rõ, trước kia trong nhà của chúng ta đối xử với chị như thế nào, chẳng lẽ ra trong lòng của chị không biết à? Bây giờ cũng sắp trở thành cô cả nhà họ Hàn, mẹ dẫn tôi vào trong khách sạn nói với chị mấy câu chị liền bắt đầu không kiên nhẫn được nữa. Còn nữa, những lời lúc nãy chị nói là có ý gì hả? Chị cho rằng mẹ chỉ đòi tiền thôi có đúng không? Tôi nói cho chị biết, chúng tôi căn bản không thiếu những cái đó.”
Thẩm Nhã tức giận đến không chịu được, bởi vì sự chênh lệch giữa số phận của hai người làm cho cô ta cảm thấy rằng mình bị ông trời ngó lơ. Mẹ Thẩm đã bỏ ra sức lực rất lớn mới có thể dỗ dành cô ta tốt, nhưng mà ai biết được hiện tại cô ta lại bộc phát tính khí.
“Nhã Nhã, con không nên nói lung tung.” Mẹ Thẩm nhanh chóng bắt lấy cánh tay của cô ta, dẫn qua bên cạnh: “Trước khi đến đây con đã đồng ý với mẹ cái gì?”
“Nhưng mà mẹ à, mẹ nhìn bộ dạng phách lối của chị ta, bây giờ vẫn còn chưa vào ở nhà họ Hàn nữa kìa, đợi đến khi chị ta vào ở nhà họ Hàn rồi vậy thì không phải là chị ta sẽ cưỡi lên đầu của chúng ta à?”
Thẩm Cửu ở bên cạnh nghe thấy vậy thì có chút bất đắc dĩ, vừa mới tỉnh ngủ, bây giờ cô cũng không có tinh thần.
Cô không muốn phải lật mặt với bọn họ, nhưng mà cô cũng không thích ngày nào mẹ Thẩm cũng nhắc đến những đoạn quá khứ đó ở trước mặt của cô, thật ra thì mọi người là người thân của nhau nhiều năm như vậy rồi, sao Thẩm Cửu lại có thể không biết được bà ta đang muốn cái gì.
Thứ mà mẹ Thẩm muốn chỉ có tiền mà thôi.
Sau khi cầm lấy chín trăm triệu từ chỗ của cô, bà ta vẫn còn muốn lấy tiền từ mình, bao gồm cả mấy chục triệu tiền tiết kiệm của mình đều bị mẹ Thẩm lấy đi.
“Cửu à, lúc nãy con đã nói… Sẽ không bạc đãi mẹ mà, nhà họ Hàn cũng sẽ không bạc đãi mẹ, là thật sao?” Mẹ Thẩm làm gì còn có sức để quan tâm đến lời nói của Thẩm Cửu có khó nghe hay không, trong lòng và trong mắt của bà ta cũng chỉ có tiền, bây giờ đã trôi qua bốn năm ngày rồi mà mười lăm tỷ đồng lúc trước đã nói xong bây giờ bà ta cũng chưa từng nhìn thấy một đồng nào, trong lòng mẹ Thẩm sốt ruột muốn chết đi được.
Không phải là bà ta không muốn mười lăm tỷ đó, chẳng qua là bà ta cảm thấy không chỉ mười lăm tỷ thôi, nhà họ Hàn có tiền như vậy, có thể muốn nhiều thêm một chút.
“Mẹ!” Thẩm Nhã bị chọc tức chết đi được, khóe môi mím lại: “Mẹ cũng đừng có đòi tiền chị ta nữa, mẹ nhìn xem chị ta có bộ dạng gì, chúng ta không muốn những số tiền đó đâu!”
“Nhã, con câm miệng lại cho mẹ, con thì biết cái gì?”
Mẹ Thẩm kéo Thẩm Nhã qua một bên, sau đó mình đi ra phía trước: “Cửu à, không phải là mẹ ham hư vinh, chỉ là nuôi dưỡng con nhiều năm như vậy rồi quả thật cũng có công lao. Lúc trước cậu Hàn có nói rằng sẽ cho mẹ mười lăm tỷ, nhưng mà con suy nghĩ một chút đi… Ngoại trừ ơn dưỡng dục lớn lao của mẹ thì nào là tạo điều kiện để cho con học tập này, còn nữa, nếu như không phải là Nhã con cũng sẽ không trở thành mợ chủ nhà họ Dạ, con nhìn xem đây đều là sự trợ giúp vô hình có đúng không?”
Thẩm Cửu đã hiểu rồi, bà đang chê tiền ít cho nên đang đòi tiền cô.
“Vậy bà Thẩm cảm thấy… Nhà họ Hàn nên cho bà bao nhiêu tiền đây?”
Mẹ Thẩm nghe xong thì hai mắt lập tức sáng lên: “Thật ra thì cũng không cần nhiều như vậy đâu, cho một trăm năm mươi tỷ là được rồi, với lại… Nhã là em gái của con, hi vọng là sau này nhà họ Hàn có thể chăm sóc con bé nhiều hơn.”
Một trăm năm mươi tỷ…
Ánh mắt của Thẩm Cửu sâu hơn mấy phần, nhẹ giọng nở nụ cười: “Bà đánh giá cao giá trị thân thể của tôi rồi đó, nếu không thì bà bán tôi cho nhà họ Hàn đi, xem xem có thể cầm được một trăm năm mươi tỷ hay là không. Lúc trước, lúc bà đến nhà họ Dạ cũng đâu có cầm được số tiền này đâu?”
“Chuyện này…”
Mẹ Thẩm lập tức ngơ ngác, lúc trước kết thông gia với nhà họ Dạ đúng là bà ta có nhận tiền, cũng hoàn toàn chính xác là không tới một trăm năm mươi tỷ.
Nghĩ đến đây, mẹ Thẩm vội vàng nói: “Lúc này không thể so sánh với ngày xưa được, lúc ấy con kết hôn lần thứ hai có biết không hả? Nhưng mà bây giờ không giống như vậy, con là con gái ruột nhà họ Hàn, cho nên phải muốn nhiều hơn.”
Thẩm Cửu: “…”
Thẩm Nhã ở một bên nghe nói như vậy thì cũng nhịn không được mà cắn môi trừng mắt nhìn mẹ: “Mẹ ơi, ý của mẹ là… Lúc trước chị ta gả vào nhà họ Dạ là bán đi, vậy nếu như lúc ấy không có chị ta, người gả vào là con, vậy có phải cũng sẽ bị bán đi không?”
Nghe nói như vậy, mẹ Thẩm biến sắc: “Nhã Nhã, chuyện không phải như là con nghĩ đâu, cái gì gọi là bán chứ, hai đứa nói chuyện cái gì vậy chứ… Đó là tiền sính lễ, lấy chồng thì phải có tiền sính lễ chứ. Nhà họ Dạ là một gia tộc lớn, yêu cầu tiền sính lễ cao chút, có người nào gả con gái mà không lấy tiền sính lễ đâu chứ?”
Thẩm Cửu vẫn luôn dựa vào tường không có phản ứng dư thừa.
“Tiền sính lễ hả? Gả con gái với một tiền sính lễ trên trời, bây giờ bán con gái lại muốn có một cái giá cao, có đúng không? Bà Thẩm, yên tâm đi, hôm nay bà cứ về trước đi, cụ thể như thế nào đến lúc đó tôi sẽ thông báo cẩn thận cho bà.”
Lúc nói những lời này, khóe môi và đôi mắt của Thẩm Cửu đều là ý cười trào phúng.
Chỉ có đều là không phải cô đang giễu cợt người khác, mà là đang cười nhạo chính mình.
Chắc có lẽ là cô không thực hiện tốt trách nhiệm của một đứa con gái, một đứa con gái như cô quá thất bại, cho nên mới để mẹ Thẩm muốn chuyển mình ra ngoài và lấy tiền về nhà nhiều lần như vậy, mà không quan tâm đến việc cô sống hay chết.
Mẹ Thẩm nghe thấy lời cô nói sẽ thông báo cho mình, lúc đầu cảm thấy không vui bởi vì giọng điệu nói chuyện của cô bây giờ cũng đã tan thành mây khói, bà ta gật đầu nói: “Ôi, vậy thì con nhớ kỹ phải nói cho mẹ biết đó nha. Mẹ trở về chờ tin tức, không nên quá chậm, con không biết là đám người đòi nợ rất đáng sợ, chậm thêm mấy ngày nữa thì có lẽ con sẽ không gặp được mẹ đâu.”
Thẩm Cửu không nói chuyện, chỉ là ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía bà ta.
Một lát sau, mẹ Thẩm giống như là cảm thấy xấu hổ, chỉ có thể ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Vậy mẹ về trước đây, đúng rồi, một mình con ở đây chắc là chán lắm, để Nhã ở đây cùng với con đi.”
Thẩm Cửu vốn dĩ muốn nói không cần, nhưng mà khi ánh mắt chạm tới Thẩm Nhã thì trong lòng của cô lại mềm lòng.
Cho dù nói như thế nào thì người đối xử với cô như thế chính là hai vợ chồng Thẩm thị, mà không có liên quan gì với Thẩm Nhã.
Từ xưa đến nay, Thẩm Nhã không biết mình không phải là chị ruột của con bé.
Con bé thật sự cho rằng mình là chị gái ruột, cho nên mới tùy hứng.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu không nói gì thêm, sau khi mẹ Thẩm đi rồi thì một mình Thẩm Nhã đứng nguyên tại chỗ, cô ta nhìn Thẩm Cửu cả nửa ngày, đột nhiên lên tiếng nói: “Chị lại không thích tôi, tại sao lại muốn để tôi ở lại?”
Nghe nói vậy, Thẩm Cửu thở dài một hơi: “Nhã, tôi hỏi em chuyện tôi không phải là con gái ruột nhà họ Thẩm, từ nhỏ em đã biết rồi chưa?”
Thẩm Nhã mở to mắt: “Chuyện này sao có thể chứ, chuyện này bọn họ cũng giấu diếm tôi mà, mấy ngày trước tôi cũng mới biết được chuyện này thôi. Hừ!” Nói đến đây, trong lòng của Thẩm Nhã cũng không còn bình tĩnh nữa: “Thật sự ép chết tôi rồi, rõ ràng chị chính là thiên kim đại tiểu thư bọn họ lại ôm chị trở về nhà nuôi nấng, những năm gần đây dùng bao nhiêu tiền ở trên người của chị vậy chứ… Tại sao người đó lại không phải là tôi?”
Những câu nói phía sau là cô ta đang nói thầm, Thẩm Cửu nghe thấy không rõ cho lắm, nhưng mà mơ hồ cũng có thể nghe được cô ta nói mấy lời đại loại như tức chết cô ta, bất đắc dĩ đi về phía Thẩm Nhã.
“Tôi biết những năm gần đây em coi chị là chị ruột, nhưng mà bọn họ không giống như vậy, cho đến bây giờ bọn họ đều biết tôi không phải là con ruột, cho nên… Luôn để tôi thay thế em làm rất nhiều chuyện.”
“Đương nhiên là tôi biết rồi, trong lòng của chị không cân bằng, nhưng mà… Dù là chị thì phải chăm sóc cho em gái, cho dù thật sự là con ruột cũng đều như thế này.”
“Nhã Nhã, trên đời này… Không có cái gì đều tất nhiên cả, bao gồm cả người nhà với nhau, tôi tốt với em… Không phải bởi vì tôi là chị gái mà là bởi vì tôi xem em.là em gái của tôi, cho nên tôi mới đồng ý chiều theo em, bao dung em, mà không phải là tôi, cảm thấy nhất định mình phải làm như vậy thì em có thể hiểu được ý của tôi chứ?”