Sau khi Tô Cửu ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Cửu.
Tô Cửu đặc biệt quan tâm cài cửa lại, dường như hoàn toàn không hề lo lắng cô sẽ làm hỏng đồ đạc trong phòng này, rõ ràng là lần đầu tiên cô đến, nhưng cô ta lại rất yên tâm về cô.
Những thứ đồ trong căn phòng này đều rất quý giá, nhưng cô lại...
Chẳng lẽ... Cô thật sự là thiên kim nhà họ Hàn luôn được tìm kiếm mà bọn họ nói sao?
Nhưng sao cô có thể tin tưởng điều này? Cho tới nay, mặc dù cô không được ba mẹ hết sức sủng ái như Thẩm Nhã, nhưng trong lòng cô, cô vẫn luôn coi nhà họ Thẩm như người thân của mình, cho dù thường ngày khi chịu hết tất cả những lời trách móc nặng nề của mẹ, cô lại nghĩ có phải đó là mẹ đẻ của mình hay không, nhưng cô sẽ nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ này.
Thậm chí cảm thấy tại sao cô có thể suy nghĩ như vậy, dù sao đi nữa thì cũng là mẹ sinh ra cô và nuôi cô lớn lên.
Hơn nữa lúc ấy thay thế Thẩm Nhã gả đến nhà họ Dạ, Thẩm Cửu cũng có thể hiểu được, mẹ Thẩm không muốn hai đứa con của mình đều bị hủy hoại, cảm thấy dù sao cô cũng đã ly hôn, mà Thẩm Nhã vẫn là khoảng thời gian quý báu, thay vì để cô ta gả cho một kẻ thọt, không bằng để một người đã ly hôn như Thẩm Cửu gả đi, như vậy... Cũng sẽ không lỗ vốn.
Thẩm Cửu làm sao lại không hiểu tâm tư của bọn họ, vậy nên cho dù cô cảm thấy nản lòng thoái chí, nhưng vẫn gả đi.
Chỉ có điều từ sau khi mọi chuyện xảy ra, cô cũng có không ít lần cảm thấy tuyệt vọng.
Coi như cô thay thế Thẩm Nhã làm tất cả những điều này, nhưng ba mẹ vẫn không coi mọi thứ cô đã làm ở trong mắt, thậm chí bọn họ cảm thấy cô dựa nhà quyền quý, có thể bắt đầu nhận được lợi ích trên người cô, cũng không quan tâm xem rốt cuộc cô có sống tốt hay không.
Bây giờ thật sự có người nói với cô rằng cô không phải con ruột của nhà họ Thẩm.
Hơn nữa Tô Cửu còn nói, là chính miệng mẹ Thẩm thừa nhận.
Thế nhưng Thẩm Cửu luôn cảm thấy đây không phải sự thật, cô khó có thể tiếp nhận thân thế như vậy.
Cô nghĩ... Phải trở về hỏi mẹ một chút, xem đây rốt cuộc có phải sự thật không, cô muốn nghe chính miệng bà ta thừa nhận mới có thể tin được.
Hơn nữa hôm nay thật sự rất nhiều chuyện, cô vừa rồi mới chấm dứt với Dạ Âu Thần, bên này lại lộ ra thân thế của cô, cả thế giới giống như cùng một lúc điên cuồng đánh úp đến, đến ngay cả thời gian để thở cô cũng không có.
Nghĩ tới đây, Thẩm Cửu không khỏi cười khổ, ai sẽ cho cô thời gian thở chứ?
Cô đứng dậy quan sát bốn phía, cuối cùng ánh mắt rơi vào một người phụ nữ trên tấm ảnh.
Người này, thật sự là mẹ cô sao? Cho dù ánh mắt giống cô như vậy, dù sao cũng là áp phích, dù sao cũng là ảnh chụp, cộng thêm việc đã qua nhiều năm như vậy, bà ta và cô vốn không có thời gian để ở chung, lúc này... Thấy bà ta, thật sự không thấy có cảm giác gì để nói.
Nếu như có thể nói, cô vẫn hi vọng... Mình là con gái của nhà họ Thẩm.
Hi vọng người của nhà họ Hàn nhầm lẫn, cô cũng không phải là thiên kim của Hàn thị gì đó.
Nghĩ tới đây, Thẩm Cửu đứng lên và đi ra ngoài.
Không được, cô phải về nhà một chuyến.
Cho dù cô và Dạ Âu Thần đã chấm dứt, cô cũng nhất định không thể như thế này, cô phải tỉnh lại, phải kiên cường.
Lúc ra khỏi phòng, không ngờ Tô Cửu đang đứng canh cửa ở cách đó không xa, thấy cô đi ra, cô ta mỉm cười tiến lên: “Cô Thẩm, cô đã nghĩ thông suốt rồi sao?”
"Tôi muốn về nhà một chuyến." Thẩm Cửu trực tiếp khẩn cầu.
Nghe vậy, Tô Cửu có chút kinh ngạc, một lát sau cô ta gật đầu: “Vậy tôi để lái xe đưa cô trở về!”
Thẩm Cửu có chút bất ngờ, lúc đầu tưởng rằng cô ta sẽ giữ mình lại, không ngờ vậy mà cô ta lại đồng ý cho mình rời đi, Thẩm Cửu cảm kích nhìn cô ta nói: "Cám ơn, nhưng tôi tự về là được rồi!”
"Vậy cũng không được, bây giờ cô đang thế này, tôi không thể nhìn cô tự mình rời đi. Cô Thẩm muốn đi đâu, tôi để lái xe đưa cô đi. Nếu cô từ chối, vậy cũng không thể rời đi, vừa rồi tôi đã nói qua với anh Hàn, anh Hàn bảo tôi không được làm khó cô Thẩm.”
Hóa ra là Hàn Đông... Thẩm Cửu gật đầu: "Vậy được rồi, làm phiền cô."
Tô Cửu khẽ cười nói: "Không cần khách khí như thế, hay là để tôi đi cùng cô Thẩm!”
"Không cần, tôi chỉ muốn về nhà xác nhận một chút, cô không cần đặc biệt đi theo!”
"Vậy được rồi."
Sau khi Thẩm Cửu rời đi, Tô Cửu trực tiếp gọi điện thoại cho Hàn Đông: "Anh Hàn, cô Thẩm đã ra cửa!”
"Ừm." Giọng nói Hàn Đông trầm thấp lạnh lùng, không nghe ra bất cứ tâm trạng gì.
Tô Cửu do dự một chút, sau đó hỏi: "Có cần...”
"Không cần, cô ấy đã biết tất cả mọi chuyện, muốn xác nhận cũng là chuyện bình thường!”
"Vậy... có cần đón cô ấy trở về không?”
"Không vội, để xem cô ấy thế nào đã." Dừng một chút, Hàn Đông lại nói thêm một câu: "Đừng miễn cưỡng cô ấy!”
"Tôi biết rồi anh Hàn, vậy phía bên cô Hàn Mai Linh thì sao? Cô ấy vẫn còn đang nằm viện, hơn nữa lúc này...”
"Cô ta đang bị thương, tạm thời giữ bí mật, chờ đến khi cô ta xuất viện hãy nói cho cô ta biết!”
"Được rồi tôi đã biết."
Sau khi cúp điện thoại, Tô Cửu có chút cảm động, mặc dù Hàn Đông bề ngoài nhìn lạnh lùng vô tình, nhưng thực tế lại là người đàn ông tâm tư kín đáo, cho dù Hàn Mai Linh lừa gạt anh ta, nhưng lúc này anh ta vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh, bởi vì Hàn Mai Linh bị thương, vậy nên anh ta không muốn bây giờ đi tìm cô ta ngả bài là vì sợ cô ta xảy ra chuyện.
Như vậy sẽ giúp bản thân phòng ngừa được rất nhiều rắc rối, tâm tư thật sự đủ ổn định.
Trong đêm tối, một cỗ xe phiên bản dài dừng ở ngã tư, sau khi Thẩm Cửu nói cám ơn với tài xế, liền mở cửa xuống xe, tài xế thò đầu ra: "Thưa cô, tôi ở đây chờ cô!”
Nghe vậy, Thẩm Cửu dừng lại, có chút do dự đáp lại ánh mắt của tài xế: “Cám ơn chú, nhưng... Không cần, chú về trước đi!”
Nói xong cô quay người đi về phía trước, sau khi đi được một đoạn đường rất dài, Thẩm Cửu quay đầu lại, phát hiện chiếc xe kia vẫn không rời đi, cô không khỏi thở dài, nhưng cũng không tiếp tục quay đầu, sau đó đi thẳng vào nhà họ Thẩm.
Cửa không khóa, đèn trong phòng vẫn sáng, lúc Thẩm Cửu đẩy cửa đi vào, vợ chồng Thẩm đang ngồi trên ghế salon, nghe thấy tiếng động hai người cùng đừng lên: “Nhã Nhã, con về...”
Nói được nửa câu, sau khi nhìn thấy Thẩm Cửu, lời nói của hai người đều dừng lại.
Mẹ Thẩm lúc đầu tưởng rằng Thẩm Nhã trở về, không ngờ lại thấy Thẩm Cửu vào cửa, sau khi nhìn Thẩm Cửu một chút, nhịn không được nói một câu: "Tại sao lại là cô?"
Nghe vậy, động tác đóng cửa của Thẩm Cửu cứng lại một chút, một lát sau cô cười cười: “Vì sao không thể là con, chẳng lẽ con không thể trở về cái nhà này sao?"
Nghe nói như thế, mẹ Thẩm nghi ngờ nheo mắt lại: "Cô nói lời này là có ý gì?"
Người của nhà họ Hàn cũng đã tìm đến cửa, hôm nay Thẩm Cửu cũng tới một cách rất kỳ quặc, có lẽ đều là thông đồng cùng nhau biết chuyện này.
Nghĩ tới đây, mẹ Thẩm hừ nhẹ một tiếng, sau đó cười lạnh nói: "Cô có thể về cái nhà này hay không tôi chưa từng nói cô điều gì, nhưng bây giờ cô còn nghĩ về cái nhà này sao? Cô bỏ được nơi hoa lệ quý giá đó của cô sao?”
Ánh mắt Thẩm Cửu khẽ nhúc nhích: "Nói như vậy nghĩa là mẹ đã thừa nhận?”
"Cái gì thừa nhận hay không thừa nhận? Rốt cuộc cô muốn nói gì? Bây giờ cô còn trở về làm gì?”