Tiểu Nhan mắng xong bọn họ thì quay người chạy ra ngoài, hơn nữa bước chân rất nhanh.
Nghe bọn họ nói, Cửu Cửu đại khái là tan vỡ với Dạ Âu Thần rồi, cho nên mới như vậy đúng chứ?
Vậy bây giờ cô hẳn là rất thương tâm, cho nên mới quên mất mình vẫn đang ở bộ phận tài vụ đợi cô?
Cô ta phải nhanh chóng tìm được Thẩm Cửu, nếu không cô ấy mà ra ngoài với bộ dạng đó, sẽ rất nguy hiểm!
“Tiểu Nhan này bị sao vậy? Trong bộ phận chúng ta nhiều người như vậy, sao cô ta lại chạy đi làm bạn với người phụ nữ đó chứ? Còn nói giúp cô ta nhiều như vậy nữa?”
“Xía, chắc là nhìn thấy cô ta là tâm phúc bên cạnh Dạ tổng bên muốn thân cận để vớt vát lợi ích thôi. Con người mà, dù sao ai cũng đều muốn trèo lên trên, cô ta muốn thấy người sang bắt quàng làm họ thôi, chút tâm tư này không khó đoán chút nào.”
Tiểu Nhan mới không thèm quan tâm bọn họ nói cái quỷ gì, cô xông vào trong thang máy ấn lầu một, sau đó sốt sắng mà chờ đợi.
Đợi đến thang máy vừa ngừng, Tiểu Nhan lại nhanh bước xông ra ngoài đi tìm Thẩm Cửu.
Tiểu Nhan tìm bóng ảnh của Thẩm Cửu ở khắp nơi, bên dưới lầu làm sao mà còn nhìn thấy Thẩm Cửu nữa, cô chỉ có thể chạy đi hỏi bảo vệ.
Bảo vệ có quen biết với Thẩm Cửu, dù sao cũng có rất nhiều người trong công ty đều bàn luận.
“Cô nói cô ấy à, cô ấy mới vừa đi về phía bên đó rồi…cũng không biết là có chuyện gì mà trông rất kỳ lạ.”
Bảo vệ chỉ về hướng con hẻm nhỏ ở đối diện: “Tôi thấy lúc qua đường cũng không có nhìn xe, cũng may không xảy ra chuyện gì, sau đó đi vào con hẻm đó rồi, cô mau đi xem thử đi, coi chừng xảy ra chuyện đó.”
“Cảm ơn.” Tiểu Nhan nhanh chóng rời khỏi, cô xuyên qua con đường đến con hẻm đó, con hẻm không có nhiều lối rẽ, nhưng cong cong quẹo quẹo, cô ta lại đi nhanh, quả nhiên rất nhanh đã tìm thấy Thẩm Cửu rồi.
Thẩm Cửu thực ra đi được một hồi thì đã mệt rồi, sau đó tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, cũng chả quan tâm mặt đất xung quanh có bẩn hay không, khi Tiểu Nhan tìm thấy cô, cô đang ngồi trên mặt đất lạnh băng.
Cô ta mệt mỏi thở hổn hển, chậm rãi đi đến trước mặt Thẩm Cửu.
“Cuối cùng cũng tìm được cậu rồi, Cửu…cậu thật sự dọa chết tớ rồi, sao lại ngồi ở đây thế? Mau dậy đi, theo tớ về.”
Thẩm Cửu không nhúc nhích, cô rũ mí mắt, trông cực kỳ an tĩnh.
Tiểu Nhan thở dài một hơi, ngồi xổm xuống trước mặt cô.
“Đừng buồn nữa, theo tớ về trước đi có được không, chuyện sau này chúng ta nói sau có được không?”
Thẩm Cửu ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ bừng mà nhìn chăm chăm vào cô ta.
Cho dù Tiểu Nhan là phụ nữ đi nữa, thì nhìn bộ dạng này của cô cũng cảm thấy đau lòng chết đi được, thật không biết Dạ Âu Thần rốt cuộc là bị làm sao nữa, trong tình huống này mà anh ta còn chia tay với Thẩm Cửu nữa chứ.
Tiểu Nhan cũng không hỏi gì khác, chỉ kéo tay cô: “Đứng dậy trước đi, tớ đưa cậu về.”
Thẩm Cửu không nhúc nhích, chỉ yên lặng mà nhìn cô ta.
Đôi mắt đó đỏ bừng, giống như một con thỏ vậy, nhưng nước mắt cứ giữ mãi ở bên trong đó không có rơi xuống.
Sau một hồi, Tiểu Nhan nghe thấy cô nhẹ nhàng mở miệng nói: “Tiểu Nhan, chỉ e tớ phải làm phụ lòng sự kỳ vọng của cậu rồi.”
Tiểu Nhan đau lòng: “Cửu Cửu cậu…”
“Tớ chia tay với anh ấy rồi.”
Thẩm Cửu lại nhàn nhạt cười một cái, nước mắt cuối cùng vẫn rơi xuống từ khóe mắt: “Lần này, anh ấy thật sự không cần tớ nữa.”
Tiểu Nhan lập tức khó chịu đến không nói nên lời, cô ta biết lúc này lời an ủi chỉ là vô ích, nói càng nhiều thì Thẩm Cửu sẽ chỉ càng thêm khó chịu thôi: “Chúng ta khoan nói cái này đã, cậu theo tớ về nhà trước đi.”
Cô ta muốn kéo Thẩm Cửu dậy, nhưng Thẩm Cửu không chịu, Tiểu Nhan đau đầu vô cùng: “Cậu theo tớ về trước đi có được không? Những chuyện khác đợi chúng ta về rồi thảo luận, nhất định vẫn còn cách mà.”
“Không, không còn cách nữa rồi, anh ấy sẽ không quay đầu lại nữa, hơn nữa…tất cả dũng khí của tớ đều đã dùng sạch rồi.”
Thẩm Cửu rũ mí mắt xuống, cô ôm lấy đầu gối của mình vùi đầu vào đó: “Tớ không muốn chủ động tìm anh ấy nữa, không muốn…”
“Được, vậy chúng ta không tìm anh ta nữa, chúng ta tìm một người đàn ông giỏi hơn anh ta gấp trăm lần có được không? Cậu xem Dạ Y Viễn đó, anh ta đối với cậu tốt biết bao nhiêu chứ…”
Dạ Y Viễn!
Nói đến tên của Dạ Y Viễn, Tiểu Nhan đột nhiên phản ứng lại.
Đúng rồi, bây giờ tìm anh ta đến giúp đỡ đi.
Nếu không nhìn bộ dạng này của Thẩm Cửu, cô ta thật sự sợ mình không xử lý được.
Dù sao đáy mắt của cô đã tràn đầy tuyệt vọng, khiến người ta nhìn mà lo lắng.
Sau khi có chủ ý, Tiểu Nhan liền nói với cô: “Được, vậy cậu ở đây đợi tớ một lát, tớ về ngay.”
Sau đó cô ta lấy điện thoại đi đến chỗ xa một chút để gọi cho Dạ Y Viễn, sau đó nói rõ tình hình của Thẩm Cửu hiện tại cho Dạ Y Viễn nghe.
“Tôi biết rồi, tôi lập tức đến ngay.”
“Được, nhanh chút đó, bây giờ bộ dạng của cậu ấy có chút kinh khủng, tôi lo…tôi không lo được cậu ấy.”
Nói xong, Tiểu Nhan liền cúp điện thoại, khi cầm lấy điện thoại đi về chỗ lúc nãy, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi dữ dội: “Cửu Cửu?”
Thẩm Cửu lúc nãy còn ngồi xổm trên mặt đất lúc nãy đã không thấy đâu nữa.
“Cửu Cửu!”
Nhà họ Thẩm.
“Mẹ, mẹ đi nói với chị đi, con muốn đăng ký lớp mỹ thuật bên ngoài, nhưng trường tư đó đắt quá, mẹ giúp con nói với chị đi, chỉ cần 450 triệu là được rồi.”
“Nhã à!” Mẹ Thẩm bất lực mà nhìn Thẩm Nhã một cái, thở dài nói: “Không phải mẹ không muốn giúp con, nhưng con cũng nhìn thấy dáng vẻ chị con lần trước đến rồi đó, bây giờ nó ngay cả một người mẹ như mẹ mà cũng không muốn quan tâm nữa. Thật đúng là vong ân bội nghĩa mà, uổng công mẹ nuôi nó lớn tới như vậy, sau khi nó gả đến nhà họ Dạ làm bà chủ thì lại muốn đá chúng ta đi rồi.”
Nghe vậy, Thẩm Nhã lập tức có chút phẫn nộ bất bình: “Nhớ lúc trước cái vị trí này là do con nhường cho chị ấy đó chứ, chị ấy có thể làm mợ chủ nhà họ Dạ còn không phải nhờ con sao, nếu như không phải con nhường vị trí cho chị ấy, thì chị ấy làm gì có ngày hôm nay chứ? Mẹ nhất định phải nói với chị, bảo chị ấy nộp học phí này cho con, nếu không…chúng ta sẽ vạch trần thân phận của chị ấy.”
Mẹ Thẩm liền lóe lên một suy nghĩ: “Ý con là…”
“Đúng đó, nếu như người nhà họ Dạ biết chị ấy là Thẩm Cửu chứ không phải Thẩm Nhã, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình thôi! Hơn nữa không phải chị đã từng ly hôn qua rồi sao? Chỉ cần chúng ta lấy cái này đi uy hiếp chị thì chị nhất định sẽ ngoan ngoãn lấy tiền ra thôi.”
Kiến nghị này khiến mẹ Thẩm nghe mà vui không kể xiết: “Không hổ là con gái của mẹ, nói đúng ý của mẹ rồi.”
“Nhưng mà….” Thẩm Nhã nép vào lòng mẹ Thẩm: “Nếu chúng ta làm như vậy có phải là có chút không được hay lắm không, dù sao…”
“Không hay cái gì? Nếu như không phải con nhường hôn sự này cho nó thì nó sẽ có ngày hôm nay ư? con người là phải biết ơn! Nó có thể có thành tựu hôm nay hoàn toàn là công lao của chúng ta. Nhã à con yên tâm, mẹ nhất định sẽ đi nói rõ với nó, học phí của con cũng không cần lo nữa.”
“Vậy thì cảm ơn mẹ!”
Ding ring ring-
“Mẹ, có người bấm chuông cửa, con đi xem là ai tới.”
Thẩm Nhã đứng dậy đi mở cửa, sau khi mở cửa ra nhìn thấy người đến thì sững sờ: “Các người…các người là ai thế?”
Bên ngoài có mấy người đàn ông mặc đồ vest đi giày da, sắc mặt nghiêm túc mà vây ở hai bên. Trong đó có một người đàn ông có ánh mắt thâm sâu, khí chất xuất chúng nhìn cô ta: “Xin chào, xin hỏi chỗ này là nhà họ Thẩm đúng không?”
Thẩm Nhã chưa phản ứng lại kịp, thì nghe thấy mẹ Thẩm vừa đi tới vừa lớn tiếng hỏi: “Là ai vậy Nhã Nhã?