Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

CHƯƠNG 304: KIÊN CƯỜNG



“Cô đừng lo lắng, anh ấy đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, đã cứu được rồi.”

Nghe được mấy chữ phòng chăm sóc đặc biệt này, sắc mặt vốn tái nhợt của Thẩm Cửu lập tức trở nên càng thêm khó coi: “Anh nói cái gì? Phòng chăm sóc đặc biệt sao? Vậy anh ấy…”

“Anh ấy bị thương khá nặng, cho nên phải xử lý kịp thời.”

Vết thương rất nghiêm trọng sao? Thẩm Cửu nhớ lại, lúc đó xe đã lướt qua nửa thân xe trước, làm vỡ cửa kính hẳn là đã bắn lên người Dạ Y Viễn. Nghĩ đến một màn này, sắc mặt Thẩm Cửu trong nháy mắt sợ tới mức trắng bệch.

“Vậy anh ấy không sao chứ? Có nguy hiểm đến tính mạng không? Tôi có thể đi thăm anh ấy không?” Nói xong, Thẩm Cửu từ trên giường ngồi dậy, xốc chăn lên chân trần muốn xuống giường.

Y tá vội vàng ngăn cô lại: “Cô không sao chứ? Nhanh như vậy đã xuống giường, vẫn nên nằm quan sát một chút đã, hơn nữa cô có biết bản thân đã mang thai hay không, vừa rồi té xỉu lâu như vậy, như vậy rất nguy hiểm.”

Thẩm Cửu lắc đầu: “Tôi không sao.”

Y tá còn muốn khuyên cô, nhưng Thẩm Cửu đã đứng vững trên sàn nhà, trên người cô còn mặc chiếc váy kia, bộ dạng đầu tóc rối bời trông rất chật vật, cánh tay và trên mặt có một vết thương do thủy tinh xẹt qua, nhưng thoạt nhìn không nghiêm trọng lắm. Chỉ có một chút đâm vào khóe miệng, ở khóe môi trắng nõn của cô để lại một vết thương đỏ như máu.

“Vết thương này để tôi giúp cô xử lý một chút.”

Y tá vừa định giúp cô xử lý, Thẩm Cửu lại kiên trì nói: “Tôi thật sự không sao, tôi có thể đi xem anh ấy thế nào không?”

Dù sao hai người cũng đi cùng nhau, anh ta bị thương nghiêm trọng như vậy, lúc ấy nếu không phải anh kịp thời để mình nằm xuống, phỏng chừng mình cũng không biết sẽ bị thương thành cái dạng gì.

Bác sĩ quan sát cô một cái, cuối cùng vẫn nói với y tá: “Vậy cô dẫn cô ấy đi xem đi.”

“Được rồi, cô đi theo tôi.”

Y tá đành phải đưa Thẩm Cửu ra khỏi phòng bệnh, sau đó rẽ trái. Thẩm Cửu im lặng đi theo sau cô ta, bỗng nhiên cô nghĩ tới điều gì: “Đúng rồi, lúc tôi bị thương, túi xách của tôi ở đâu? Đồ đạc nữa?”

Cảnh sát đã phong tỏa hiện trường, đồ đạc hẳn là sẽ ở bên kia, yên tâm đi, tối nay vết thương của cô không sao nữa, có thể đến cục cảnh sát lấy.”

Nghe đến đó, lúc này Thẩm Cửu mới an tâm gật đầu.

“Cảm ơn.”

Rất nhanh đã đến nơi Dạ Y Viễn chữa trị, cách cửa sổ thủy tinh, Thẩm Cửu nhìn thấy Dạ Y Viễn nằm trên giường bệnh, bởi vì anh bị thương rất nghiêm trọng, nằm ở nơi đó cả người đầy máu nhìn thấy mà giật mình.

Thẩm Cửu nhìn mà hết hồn, hít thở dồn dập.

“Hay là đừng nhìn nữa, xử lý vết thương không có gì hay ho, cô là phụ nữ có thai cũng không nên thường xuyên nhìn thấy máu.” Y tá có lẽ cảm nhận được sự lo lắng của cô, đi đến trước mặt cô chặn tầm mắt của cô lại, sau đó giải thích: “Trước mắt xem tình hình của anh ấy hẳn là không có vấn đề gì lớn, lúc chúng tôi đến anh ấy vẫn còn tỉnh táo, hơn nữa còn nói với chúng tôi muốn kiểm tra tình hình của cô trước, thật là, cô và vị anh ấy kia là người yêu đúng không? Anh ấy thật sự rất quan tâm đến cô, bản thân bị thương như vậy vẫn cắn răng chống đỡ một hơi, khi nghe bác sĩ chúng tôi nói cô không sao, anh ấy mới ngất đi.”

Nghe vậy , đáy lòng Thẩm Cửu hơi khiếp sợ, cánh môi trắng nõn vô lực mở ra, nhưng một câu cũng không nói nên lời.

Rốt cuộc cô đã làm gì vậy…

Bỗng nhiên Thẩm Cửu vô cùng hối hận, nếu như… Nếu như không phải cô biểu hiện sốt ruột, Dạ Y Viễn có lẽ sẽ không lái xe nhanh như vậy, rõ ràng còn có thời gian, nhưng vì sao cô luôn cảm thấy thời gian không đủ, rõ ràng rất nhanh sẽ đến… Nhưng cô lại còn muốn hỏi anh một câu có phải sắp đến rồi không.

Nhất định là cô hại Dạ Y Viễn phân tâm, nếu Dạ Y Viễn không phân tâm, nhất định có thể nhìn thấy chiếc xe tải đó ở phía trước, nếu nhìn thấy trước, sẽ không tạo thành bi kịch hiện tại.

“Anh ấy, anh ấy…” Cập nhật nhanh tại truyen.one

“Không sao đâu, đừng lo lắng.” Có lẽ y tá cảm nhận được nỗi buồn của cô, dịu dàng an ủi hai câu.

Thẩm Cửu khịt khịt mũi, thấp giọng nói: “Tôi có thể ở đây chờ anh ấy tỉnh lại không?”

“Đương nhiên có thể, nhưng mà… Anh ấy vẫn đang xử lý vết thương, chờ anh ấy xử lý xong vết thương thì cô hẵng vào.”

“Được.” Thẩm Cửu gật đầu, sau đó được y tá đỡ ngồi xuống ghế bên ngoài, hiện tại trong đầu cô đều là hình ảnh xe tải đâm tới, trong nháy mắt đó…

Từ trước mắt cô hiện lên, lại là khuôn mặt của Dạ Âu Thần.

Là cảm thấy người sắp chết, cho nên nhìn thấy điều quan trọng nhất trong cuộc đời này sao?

Đáng tiếc… Hiện tại cô đoán chừng đã bỏ lỡ mất bữa tiệc.

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu rũ mi mắt xuống, con ngươi không tiếng động khép lại.

Dạ Âu Thần đại khái muốn hận chết cô, rõ ràng đã đồng ý, nhưng lại không xuất hiện.

Cũng không biết đợi bao lâu, y tá đột nhiên chạy ra nói với cô: “Cô gái, bạn trai cô tỉnh rồi, nói muốn gặp cô.”

Nghe vậy, Thẩm Cửu ngẩng đầu lên, cũng bất chấp y tá nói câu bạn trai kia, dù sao tình huống bây giờ rất đặc biệt, cô trực tiếp đứng dậy: “Anh ấy tỉnh rồi sao?”

“Đúng vậy, cô đi theo tôi.”

Thẩm Cửu đi theo y tá vào phòng bệnh, quả nhiên nhìn thấy Dạ Y Viễn vừa rồi còn hôn mê, lúc này đã tỉnh.

“Anh cả!” Thẩm Cửu đi đến trước mặt anh ta, cắn cắn môi dưới, mới không nhịn được kêu một tiếng.

Nghe được câu anh cả kia, động tác biểu tình của Dạ Y Viễn hơi giật mình, một lát sau anh ta bất đắc dĩ nở nụ cười: “Em không sao là tốt rồi.”

Thẩm Cửu cắn môi dưới của mình thiếu chút nữa bật máu, anh ta bị thương nặng như vậy, lại nghĩ đến bản thân cô…

Trong nháy mắt, cảm giác áy náy trong lòng Thẩm Cửu càng mãnh liệt hơn.

“Tôi không sao, nhưng anh cả anh…

“Em lại đây.” Dạ Y Viễn gọi cô đến bên giường ngồi xuống, ánh mắt anh ta nhàn nhạt dừng ở khóe môi cô, nhìn thấy nơi đó có vết thương đỏ sẫm, lại chú ý tới trên cánh tay cô còn có vết thương, một trận đau lòng: “Xin lỗi, là tôi không bảo vệ tốt cho em.”

Thẩm Cửu lắc đầu: “Không có, anh cả đã bảo vệ tôi rất tốt mà, là do tôi làm liên lụy anh cả, nếu như anh cả không đưa tôi lên xe, nhất định sẽ không xảy ra chuyện như hôm nay!”

“Không, tất cả đều rất tốt. Tất cả những gì anh cả làm đều là cam tâm tình nguyện, trách không được người khác, nhưng em không giống vậy, em còn có cơ hội.”

“Cái gì?” Thẩm Cửu ngạc nhiên, bối rối nhìn anh ta.

Cô không hiểu, anh ta nói còn có cơ hội… Là ý gì đây.

Sắc mặt Dạ Y Viễn tái nhợt đến đáng sợ, đặc biệt là dưới ánh đèn chiếu rọi càng thêm trắng bệch, nhưng anh ta vẫn nói với cô: “Cửu Cửu, bữa tiệc còn chưa kết thúc, bây giờ em còn có thời gian, tôi sửa soạn một chút, sau đó đưa em đi.”

Nói xong Dạ Y Viễn lại muốn xuống giường, Thẩm Cửu sợ tới mức hồn phách thiếu chút nữa bay mất, cô vội vàng đứng dậy nói: “Đừng! Anh cả, anh bị thương rất nghiêm trọng, anh không thể cử động được.”

Cô y tá bên cạnh cũng bị dọa sợ: “Đúng vậy, thưa ngài, ngài bị thương khá nghiêm trọng, không thích hợp xuống giường đâu, phải nghỉ ngơi hai ngày trước đã!”

“Không sao.” Dạ Y Viễn lại cố chấp đứng dậy, đưa tay lau vết máu trên khóe môi: “Đều là vết thương ngoài da, tôi có thể chịu đựng được.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv