Thẩm Cửu ngủ một giấc rất sâu, lúc cô tỉnh lại thì thấy cả gian phòng đã tràn đầy ánh nắng, cô giật mình, vô ý muốn cầm điện thoại nhưng không thấy, hơn nữa cảm giác cũng không giống lắm.
Cô sửng sốt, sau đó nhìn thoáng qua, mới phát hiện mình vậy mà lại nằm ở trên giường của Dạ Âu Thần.
Cô ngây người trọn vẹn năm giây, Thẩm Cửu ngồi dậy, đêm qua rõ ràng cô ngủ ở chăn đệm của mình ở dưới đất, làm sao mà hôm nay tỉnh dậy lại thấy mình ngủ ở trên giường của anh?
Thẩm Cửu nhìn về phía chăn đệm của mình ở dưới đất, mới phát hiện đã bị thu dọn đi rồi.
Hừ, đáng chết!
Tên khốn nạn đó, lại để cho người làm dọn đồ của cô đi rồi.
Rốt cuộc anh ta còn muốn dùng thủ đoạn này mấy lần?
Thẩm Cửu thở phì phò đứng dậy xuống giường, sau đó nhìn thấy điện thoại ở trên tủ đầu giường, cô cầm lên nhìn thời gian, phát hiện vậy mà đã sắp đến trưa rồi.
Vậy mà cô lại ngủ đến hiện tại, gần đây càng ngày cô càng ngủ nhiều rồi.
Thẩm Cửu vỗ vỗ vào mặt mình, sau đó đứng dậy đi rửa mặt.
Bởi vì hôm qua không tắm rửa mà đã đi ngủ, cho nên Thẩm Cửu cảm giác toàn thân bây giờ không quá dễ chịu, dứt khoát đi tắm một lần.
Thời điểm cởi quần áo cô mới phát hiện ra ở trên quần áo có dính thuốc, Thẩm Cửu có chút kỳ quái.
Rõ ràng cả ngày hôm qua cô đâu bôi thuốc, tại sao trên quần áo lại dính thuốc được?
Thẩm Cửu cầm lấy quần áo ngẩn người, đột nhiên nhớ đến nửa đêm hôm qua hình như có một bàn tay xoa ở lưng cô, loại cảm giác đó vừa dịu dàng vừa lành lạnh.
Giống hệt như cảm giác lúc trước anh bôi thuốc cho cô…
Đầu ngón tay mượt mà, thuốc bôi hơi lạnh…
Nhưng, đêm qua Thẩm Cửu cho là mình nằm mơ, nên cô không tỉnh lại, cho nên cũng không quá để ý.
Bây giờ nghĩ lại, là Dạ Âu Thần nửa đêm thay cô bôi thuốc sao?
Lắc lắc đầu, Thẩm Cửu cười khổ một tiếng: “Làm sao có khả năng chứ? Anh ấy chán ghét mình còn không kịp, sẽ nửa đêm thay mình bôi thuốc sao?”
Nghĩ nhiều rồi.
Thẩm Cửu ném quần áo lên kệ bên cạnh, sau đó mở cửa ra tắm gội.
Đợi khi cô tắm rửa xong đi ra, lại có người làm đến gõ cửa, Thẩm Cửu đành phải đi ra mở cửa, vừa mở cửa suýt chút nữa cô đã bị hình ảnh ngoài cửa hù doạ.
Nhóm hầu gái đẩy từng giá áo vào bên trong phòng, sau đó lại giúp cô treo từng bộ quần áo lên trên tủ treo quần áo.
“Các cô, đây là… làm gì?”
“Mợ hai, là Cậu Dạ đã phân phó chúng tôi mang đến, nói là cho mợ hai.”
Chờ sau khi đưa quần áo xong, còn là một đống đồ trang sức lớn, đằng sau tiếp đó còn là vô số đồ trang điểm, đồ chơi nhỏ các loại, sau đó còn tăng thêm hai tủ áo khoác và bàn trang điểm.
Cô hầu gái cung kính nhìn cô nói: “Cậu hai nói, mợ hai có yêu cầu gì thì cứ nói, cậu ấy sẽ thoả mãn mợ.”
Nói xong, cô hầu gái tỏ vẻ ngưỡng mộ, cậu hai đối xử với mợ hai thực sự quá tốt rồi.
Thẩm Cửu: “…”
Trước đó Dạ Âu Thần đều ở một mình, cho nên căn phòng của anh rất đơn giản, lúc này lại tăng thêm những đồ của cô, vậy mà lại tràn đầy cả phòng.
Những đồ vật khó có này, nhưng trong lòng của Thẩm Cửu lại không thể ấm áp nổi.
Lòng của cô đã chìm xuống đáy cốc, làm sao những thứ này… có khả năng ủ ấm cô được?
Ngược lại, đối với cô mà nói, những thứ vật chất này được đền bù như một loại nhục nhã.
Thình lình, Thẩm Cửu cong môi cười lạnh: “Anh ta làm như vậy là có ý gì? Cảm thấy mang những thứ này đến thì có thể thu mua tôi sao? Cô nói cho anh ta, coi như vậy thì tôi cũng sẽ không thay đổi quyết định.”
“Hả?” Trên mặt cô hầu gái sửng sốt, gương mặt kinh ngạc nhìn cô.
Thẩm Cửu nhìn cô ta một cái, phát hiện gương mặt cô ta ngơ ngác, rõ ràng là không biết chuyện gì cả.
“Mợ hai, những lời vừa rồi kia…”
“Vừa rồi tôi không nói gì cả, hôm nay cô đã vất vả rồi, chỗ nay tôi không thiếu gì cả, cô quay về đi.”
Cô hầu giá lúc này mới khẽ gật đầu: “Vâng mợ hai, vậy tôi đi trước, có gì mợ hai gọi tôi một tiếng là được.”
“Ừ, cảm ơn.”
Đợi sau khi cô ta đi, Thẩm Cửu mới ngồi xuống ở mép giường, nhìn qua những quần áo mới được tăng thêm, quả thật là rực rỡ muôn màu.
Đáng tiếc, cô không có hứng thú.
Có lẽ Dạ Âu Thần cảm thấy, phụ nữ thiếu những thứ này, thích những thứ này, cho nên chỉ cần mang những thứ này đến thu mua cô là được rồi.
Nhưng, cô cho dù có nghèo đến mức cơm đều không thể ăn, cô cũng không muốn trở thành người được trái ôm phải ấp kia.
Bên này Dạ Âu Thần mới vừa kí trên một bản hợp đồng, thì Lang An đã đến báo cáo rằng đồ đã được đưa đến, Dạ Âu Thần dừng một chút, sau đó nói: “Đưa những đồ này đến, cô ấy sẽ thích sao?”
“Đương nhiên không chỉ có những thứ đó.” Lang An thở dài: “Muốn khiến cho một người phụ nữ vui vẻ, đưa những đồ vật đó đương nhiên rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất… vẫn là con người, Cậu Dạ.”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần nhíu mày: “Con người tôi?”
Lang An gật gật đầu, dáng vẻ như một quân sư chỉ điểm giang sơn cho anh: “Cậu Dạ muốn cho mợ chủ cảm giác an toàn, thì nói mấy lời dịu dàng êm tai cho cô ấy, để mợ hai biết, ngài thích cô ấy.”
“Từ từ.” Dạ Âu Thần cau mày ngắt lời anh, cười lạnh một tiếng: “Ai nói tôi thích cô ấy?”
Lang An: “… Lẽ nào cậu hai không thích mợ hai sao?”
Dạ Âu Thần: “…”
Lang An: “Vậy ngài muốn khiến cô ấy vui vẻ để làm gì?”
Dạ Âu Thần nhíu mày, không trả lời, chỉ là ánh mắt nhìn Lang An lạnh như băng, giống như một giây sau có thể đi lên giết người.
“Vâng vâng vâng, cậu hai không thích mợ hai, cậu hai chỉ hy vọng mợ hai không thích người khác mà thôi.”
Không có cách nào khác, ai bảo chủ của anh ta lại sĩ diện như vậy? Vậy trợ lý là anh ta cũng chỉ có thể đóng kịch theo, chẳng phải không thích sao?
“Dù sao cậy chủ Dạ cứ làm theo cách mà tôi vừa nói, hẳn là không sai đâu!”
Dạ Âu Thần đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, anh ta nhìn chằm chằm vào Lang An một lúc: “Anh có bạn gái?”
Lang An đã độc thân nhiều năm, nhắc đến vấn đề này anh ta hơi đỏ mặt: “Không có.”
“Chưa từng có?”
Lang An gật gật đầu: “Đúng vậy, Cậu Dạ, những điều này thì liên quan gì đến tôi?”
“Ồ.” Dạ Âu Thần cười lạnh một tiếng: “Anh còn không có bạn gái, anh còn dám dạy tôi đi theo đuổi phụ nữ sao?”
“Cậu Dạ, tôi không có bạn gái không phải vì tôi không theo đuổi được, mà là vì tôi không có thời gian yêu đương!” Lang An nghiến răng nghiến lợi nói, thay mình làm rõ, nhiều năm như vậy anh ta vẫn còn độc thân còn không phải là vì làm trợ lý cho Dạ Âu Thần sao? Hơn nửa đêm đang ngủ còn bị lôi dậy, gần như 24 giờ đều đang phục vụ Dạ Âu Thần đấy!
Toàn bộ thanh xuân của anh ta đã dâng hiến cho công việc, còn yêu đương như thế nào được?
“Thật sao?” Dạ Âu Thần nghi ngờ nhìn anh ta, rõ ràng rất hoài nghi.
Lang An cảm thấy lòng tự trọng của một người đàn ông đã bị tổn thương, tức giận đến mức cắn răng nói: “Nếu như Cậu Dạ đã cảm thấy phương pháp của tôi không đáng tin, vậy thì tìm người khác đi!”
Nói xong anh ta trực tiếp xoay người rời đi, Dạ Âu Thần cũng không gọi anh ta lại, chỉ là đang nghĩ đến những lời anh ta vừa nói.
Dịu dàng, để cô ấy biết rằng mình thích cô ấy?
Dịu dàng như thế nào?
Quả thật mà gặt quỷ mà!
Mẹ kiếp!
Dạ Âu Thần khẽ nguyền rủa một tiếng, đột nhiên bực vội hất tất cả đồ vật ở trên bàn công tác xuống đất.