Uất Trì Diệc Thù không tiếp lời, một lúc sau, sắc mặt anh trở nên tái nhợt, nói: “Hôm nay cậu uống say rồi, nói năng lung tung. Những lời này tôi coi như không nghe thấy, cậu cùng chưa từng nói những lời này, sau khi tỉnh lại thì quên hết đi cho tôi”
“Quên?”
Chung Sở Phong cười khổ: “Cậu cảm thấy tôi có thể quên được sao? Diệc Thù, cậu lừa được bản thân cậu sao? Nếu như cô nhóc đó thật sự thích cậu, cậu giả vờ không biết thì chỉ sẽ làm tổn thương em ấy thôi”
Đây cũng là điều làm Uất Trì Diệc Thù lo lắng, anh mím chặt môi: “Từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, chỉ là ỷ lại thôi. Em ấy còn chưa trưởng thành, suy nghĩ còn chưa trưởng thành. Đừng dùng suy nghĩ của bản thân cậu để ép lên người em ấy. Mọi thứ đều đợi em ấy trưởng thành rồi nói”
Nói xong, Uất Trì Diệc Thù không để ý đến Chung Sở Phong nữa, đứng dậy Nghĩ một lúc, anh cầm lấy cốc nước lạnh trên bàn, đổ lên trên mặt Chung Sở Phong Cốc nước lạnh cứ như vậy ướt đẫm khuôn mặt Chung Sở Phong, khiến cho anh ta càng tỉnh táo hơn so với trước đó. Nhưng anh ta vẫn như cũ, mềm nhữn trên đất giống như sợi bún thiu, không muốn đứng dậy.
Nhắm mắt lại, trong đầu anh ta đều là dáng vẻ của Đường Viên Viên.
Mỗi lời nói, mỗi hành động của cô, vừa hoạt bát lại xinh đẹp yêu kiều. Sau này, những điều này đều chẳng thể nào thuộc về anh ta nữa.
Không có ai biết, nằm đấm của Uất Trì Diệc Thù vẫn luôn nắm chặt, hàng lông mày cũng vẫn luôn nhíu chặt. Trước giờ tình cảm mà anh dành cho Đường Viên Viên thật sự chưa từng có ý nghĩ khác, cũng không hề cảm thấy Viên Viên sẽ có suy nghĩ khác với anh.
Nhưng, nếu như thật sự giống như Chung Sở Phong nói, thì anh nên đối đáp thế nào?
Mạnh Khả Phi, nếu như anh nhớ không nhầm thì chính là người bạn tốt đó của Đường Viên Viên. Nếu hỏi cô bé thì chắc chắn càng không thích hợp. Nhưng vì sao Chung Sở Phong lại liên quan đến cô bé ấy?
Trong lòng Uất Trì Diệc Thù vô cùng rối loạn. Cậu ngồi một lát rồi đứng lên rời khỏi phòng ký túc xá.
Uỳnh.
Sau khi cửa phòng ký túc đóng lại, trong phòng lại trở lại sự yên tĩnh.
Hai người bạn còn lại đang ngủ trên giường tầng mới từ từ ngồi dậy, sau đó nhìn nhau.
“Ôi trời ơi, sao lại nghe thấy hết thế này?”
“Liệu chúng ta có bị diệt khẩu không? Cô em gái dễ thương đó thích anh Thù nhà chúng ta à?”
Sau đó, hai người họ trượt từ trên giường tầng xuống, ngồi xổm bên cạnh Chung Sở Phong.
“Người anh em, chuyện gì vậy? Cậu nói lung tung trước mặt anh Thù, thật sự không sợ bị đập à?”
“Nếu như cậu ta sợ thì đã không nói rồi. Vừa rồi không phải bị đập cho rồi sao? Có đau không?”
Hỏi đến đây, một người trong đó đi đến sờ vào khóe môi Chung Sở Phong. Kết quả Chung Sở Phong ngồi ở đó, chẳng có chút phản ứng nào.
“Người anh em?”
“Sao không có phản ứng? Lẽ nào bị đập thành đồ ngốc rồi sao?”
Hai người lại chọc vào khóe miệng Chung Sở Phong, mà cậu ta vẫn như cũ, không có phản ứng. Vì vậy họ tiếp tục chọc, chọc, chọc.
Cuối cùng Chung Sở Phong không kìm được mà nghiến răng nghiến lợi mắng: “Hai người các cậu đã đủ chưa hả? Cứ phải chọc lên vết thương của tôi phải không? Tuy hiện giờ ông đây đang tương đối là đau lòng, nhưng tốt xấu gì thì ông đây cũng là con người có máu, có thịt. Có thể đổi sang chọc chỗ khác không?”
Không biết vì sao, tuy là dáng vẻ của Chung Sở Phong lúc này trông rất đau lòng, nhưng sau khi hai người bạn cùng phòng nghe được câu nói oán hận của anh ta thì không nhịn được mà ôm bụng cười lớn ha ha.
“Chung Sở Phong, cậu có thể đừng hài hước vậy không? Lúc này, không phải cậu nên nói là trái tim cậu đã chết rồi, ngoại trừ đau lòng ra, những chỗ khác đều không cảm nhận được nỗi đau nữa sao?”
“Đúng đó, đúng đó. Cậu đang làm gì vậy? Vậy mà còn nói miệng vết thương đau.”
Chung Sở Phong nhìn hai bạn cùng phòng đang cười đến không ngừng được, tức giận hét lên: “Cút đi cho ông.”
Mắng xong, vết thương ở khóe miệng đau đến khiến anh ta lập tức phải nghiến răng chịu đựng, không ngừng hít thở.