Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

CHƯƠNG 236: TÔI GIÚP CÔ THOA THUỐC



Không nghĩ tới Dạ Âu Thần có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, Thẩm Cửu ngước mắt nhìn anh, sau đó ôn nhu nói: "Đều có hết, người làm mẹ ai mà không lo lắng chứ, cũng thông cảm cho cô ta gặp phải người không tốt."

Gặp phải người không tốt.

Mấy lời này rơi vào tai của Dạ Âu Thần trở nên sắc bén vô cùng, vì thế ánh mắt anh khi nhìn Thẩm Cửu cũng sâu thêm vài phần.

"Bây giờ cô biết, cô gặp phải người không tốt à?"

Nghe xong câu này, hai tay đặt trên đùi của Thẩm Cửu siết chặt lại, cô im lặng không nói gì.

"Nếu có thể lựa chọn lại một lần nữa, cô vẫn lựa chọn giữ lại đứa nhỏ chứ?"

Dạ Âu Thần hỏi bất ngờ như thế, Thẩm Cửu nhanh chóng ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt đen sâu không thấy đáy của anh: "Tôi..."

Đương nhiên cô sẽ lựa chọn giữ lại đứa nhỏ rồi.

Vốn dĩ đứa nhỏ là vô tội mà, hơn nữa đứa nhỏ cũng không phải Lâm Tuấn.

Chẳng qua là...Một người xa lạ thôi.

Lúc đầu cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình sẽ mang thai, có một khoảng thời gian, mỗi ngày cô đều ngây ngốc, cũng không phải bởi vì chuyện ly hôn với Lâm Tuấn mà khiến cô ngập tràn thương tâm, mà là lúc trở về nhà, người trong nhà không ai thương tiếc, thậm chí chuyện bức hôn còn khiến cho cả người cô rơi vào tình trạng khó khăn bức bách.

Đợi tới sau đêm kết hôn, cô mới phát hiện bản thân mình mang thai. Sau đó, lúc cô đi kiểm tra thì gặp được người của Dạ Âu Thần, dù sao thì mọi chuyện xảy ra nhanh tới mức khiến cô trở tay không kịp. Bản thân Thẩm Cửu cô cũng không ngờ tới.

"Sao hả? Câu hỏi này khó trả lời như vậy à?" Dạ Âu Thần không giận hờn hỏi thăm.

Thẩm Cửu khôi phục tinh thần, lắc đầu: "Không có, hiện tại tôi có thể nói cho anh biết, nếu có thể...Cho tôi thêm một cơ hội lựa chọn lại lần nữa, cho dù có đuổi tôi ra khỏi nhà họ Dạ, tôi cũng sẽ giữ lại đứa nhỏ."

Nói tới đây, Thẩm Cửu vươn tay che bụng: "Ở nơi này...cũng là một sinh mệnh đó, tôi cũng không có nhẫn tâm như vậy, huống hồ tôi cũng muốn có một đứa con."

Thẩm Cửu đột nhiên cụp mắt xuống, gương mặt nở ra một nụ cười ấm áp: "Về sau, có thể sẽ có thêm một người thân nữa."

Dạ Âu Thần nhìn dáng vẻ dịu dàng của cô, trước mặt đột nhiên xuất hiện bóng dáng của một người phụ nữ khác, tuy rằng không phải tận mắt nhìn thấy, nhưng anh cũng có thể nhìn thấy người phụ nữ đó đang vuốt ve bụng mình, kiên trì với quyết định của bản thân, muốn sinh anh ra.

Mẹ ơi, lúc đó trong lòng của mẹ cũng nghĩ giống như cô ấy sao?

“Vì một tên cặn bã như vậy, thật sự đáng giá sao?” Giọng nói của Dạ Âu Thần bất giác trầm xuống, Thẩm Cửu nhận ra giọng nói của anh có chút khác biệt, ánh mắt nhìn về phía anh, lại phát hiện ánh mắt sâu thẳm của Dạ Âu Thần đang xa xăm nhìn về phía trước, như thể anh đang chìm sâu vào bể ký ức.

Đột nhiên Thẩm Cửu nhớ tới những lời mà Tống Thiến đã nói với cô vào buổi tối hôm ấy.

Biểu hiện vừa rồi của cô...đã làm cho anh ấy nghĩ tới người mẹ của anh hay sao?

"Đương nhiên là đáng giá rồi." Ngay cả ánh mắt của Thẩm Cửu cũng trở nên dịu dàng, cô vô thức vươn tay bao phủ bàn tay to lớn của Dạ Âu Thần, ôn hòa nói: "Chỉ cần trong lòng kiên định, hết thảy mọi thứ đều trở nên đáng giá."

Đôi tay nhỏ bé mềm mại mang theo hơi lạnh, khi bàn tay ấy phủ lên tay Dạ Âu Thần trực tiếp khiến anh phục hồi tinh thần, anh nhìn đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của cô, hình ảnh lạnh lùng trong trẻo kia pha chút dịu dàng ôn nhu, tựa như những ngôi sao thưa thớt trên bầu trời cùng với ánh trăng bạc, đặc biệt bắt mắt.

Dạ Âu Thần híp mắt, dời tầm mắt xuống tay cô.

Sau đó Thẩm Cửu mới nhận ra là bản thân vừa làm chuyện gì, khi cô hoảng sợ rút tay về thì động tác của Dạ Âu Thần cũng rất nhanh, trong phút chốc tay trái của anh đã nắm lấy mấy ngón tay lạnh lẽo của cô, sau đó đan chặt mười ngón tay của cô lại.

Mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Thẩm Cửu kinh ngạc trợn to hai mắt, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh dưới ánh đèn tựa như bức ảnh đẹp, trong đầu Dạ Âu Thần đột nhiên có một suy nghĩ.

Muốn hôn cô ấy.

Anh cũng không kiềm chế được suy nghĩ của mình, nhoài người về phía trước, khuôn mặt tuấn tú đến gần cô.

Khi hơi thở ấm áp của Dạ Âu Thần phả vào mặt cô, đột nhiên Thẩm Cửu phục hồi tinh thần, cô ngả người ra sau một chút, tạo ra một đoạn ngắn giữa hai người, cô chớp mắt lo lắng nhìn anh.

Dạ Âu Thần không được như ý nguyện hôn được cô, nhíu mày không vui: "Trốn cái gì?"

"Tôi..." Mặt của Thẩm Cửu nóng lên, khi cô lúng túng không biết trả lời anh thế nào thì tay kia của Dạ Âu Thần đã vươn tới, trực tiếp chế trụ sau cổ cô, sau đó kéo cô về phía anh.

Không đợi Thẩm Cửu hoàn hồn, Dạ Âu Thần đã nghiêng đầu hôn cô.

"Ưm."

Lúc này, Thẩm Cửu muốn tránh cũng tránh không được, bởi vì Dạ Âu Thần đã chế trụ gáy của cô, mở ra lòng bàn tay to lớn, năm ngón tay đặt vào một vị trí cố định trên tóc cô, tay còn lại cũng gắt gao siết chặt tay cô, mươi ngón tay đan vào nhau. Thẩm Cửu căn bản không thể giãy dụa, chỉ có thể để mặc anh phủ lấy hai cánh môi mềm mại, sau đó từ giữa đôi môi mà mút lấy.

Đương nhiên Lang An đang lái xe phía trước cũng chú ý tới động tĩnh ở phía sau, nhưng dường như anh cũng đã quen với chuyện này, dù sao thì Dạ Âu Thần muốn làm chuyện gì cũng chưa bao giờ xem tình huống nào, mà lúc này, anh chỉ cần xem bản thân mình là một người tàng hình là được. Biết sao giờ!

Khi đến nhà họ Dạ, Thẩm Cửu đỏ mặt đẩy Dạ Âu Thần chạy ra khỏi xe, hai má cô trắng hồng, đôi môi sưng đỏ, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng cũng trở nên mờ mịt, vừa nhìn cũng biết là bị bắt nạt.

Mà Dạ Âu Thần khi bị cô đẩy ra khỏi xe, trên gương mặt tuấn tú lộ ra nụ cười nhạt, đáy mắt đen láy mang theo vẻ thỏa mãn.

Dạ Y Viễn vừa bước ra cổng lớn đã nhìn thấy cảnh tượng này, sau đó bước chân anh đứng yên tại chỗ, vốn dĩ anh đang hòa ái nhã nhặn, giờ phút này cũng không thể không suy sụp, vẻ mặt anh bình tĩnh nhìn hai người họ vào cửa, ánh mắt anh âm trầm chăm chú nhìn vào hai bóng dáng kia trong chốc lát, mới hất tay bỏ đi.

Sau khi vào phòng, Thẩm Cửu vội vàng cởi bỏ âu phục trên người cô trả lại cho anh, sau đó đi tìm quần áo của chính mình, chuẩn bị vào phòng tắm.

Dạ Âu Thần nhìn chằm chằm bóng lưng của cô: "Đã quên lời dặn của dì nhỏ, hai ngày nay miệng vết thương của cô không được đụng vào nước."

Nghe xong câu này, bước chân của Thẩm Cửu dừng lại một chút, hình như Tống Thiến đã có dặn dò qua, nhưng mà...Nếu như không tắm rửa thì làm sao mà ngủ đây?

"Chịu đựng."

Như thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, Dạ Âu Thần đột nhiên nói.

Thẩm Cửu muốn khóc lóc thảm thiết, một ngày có thể chịu đựng, hai ba ngày thì làm sao mà chịu nổi đây hả trời?

Không nghĩ tới vết thương trên người thế mà nghiêm trọng tới vậy, ngay cả dính nước cũng không được.

"Tối nay đến đây thoa thuốc." Dạ Âu Thần bổ sung thêm một câu.

"Thoa, thoa thuốc à?"

"Sao hả, một ngày hai lần, cô không biết à?" Dạ Âu Thần lấy thuốc thoa ngoài da từ trong túi ra mà Tống Thiến đã đưa từ trước, cầm trên tay.

Cả người Thẩm Cửu đều là vết thương, nếu muốn thoa thuốc, không phải cởi hết đồ ở trước mặt anh ta sao?

Nghĩ đến việc cởi quần áo xuất hiện trước mặt anh, mặt Thẩm Cửu nóng lên, cô bước tới cầm lấy thuốc bôi ngoài da: "Tôi sẽ tự làm."

Không ngờ Dạ Âu Thần thu tay lại, lạnh lùng nhìn cô: "Cô có thể tự mình thoa thuốc ở sau lưng được à?

Thẩm Cửu: "..."

Không còn cách nào khác, cuối cùng Thẩm Cửu chỉ đành im lặng không nói gì, ngầm thừa nhận để cho anh thoa thuốc giúp cô.

"Cởi ra," Dạ Âu Thần trực tiếp ra lệnh.

Thẩm cửu: "...Hay là, tìm một người giúp việc tới thoa thuốc giúp tôi cũng được?"

Cô còn muốn giãy dụa, cô không thể nào cởi quần áo ở trước mặt Âu Dạ Thần được.

Dạ Âu Thần nhướng mày, cười lạnh: "Cậu đây tự mình thoa thuốc cho cô, cô còn tỏ vẻ ghét bỏ nữa à?"

Thẩm Cửu cắn môi dưới, vẻ mặt chua xót, cô không phải không thích, chỉ là cảm thấy xấu hổ thôi.

“Mau cởi ra.” Dạ Âu Thần thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đều nhăn hết lại, trong lòng nổi lên một tia muốn trêu chọc, liền lên tiếng thúc giục.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv