Chuyến này cô ta đến chính là vì Uất Trì Diệc Thù, tại sao có thể chưa đạt được gì đã rút lui? Đến lúc đó trở về nhất định cô ta sẽ bị đám chị em chế giễu sau lưng.
Nghĩ tới đây, An Thiến liền đứng lên khóc lóc chạy lên tầng.
Ông chủ và bà chủ không nghĩ tới sẽ phát sinh tranh chấp lớn như thế, ở bên cạnh hai mặt nhìn nhau.
Sau một lúc lâu, bà chủ mới tiến lên.
“Đừng nóng giận, con bé cũng chỉ là một cô gái nhỏ, có đôi khi sẽ không biết lựa lời mà nói, chá “Nó đã không phải là cô gái nhỏ nữa rồi”
Giọng nói của Chung Sở Phong lạnh như băng, trên mặt cũng không lộ vẻ gì: “Bà chủ, lát nữa khi Viên Viên trở về, mong bà đừng nói cho em ấy biết những gì bà nghe và nhìn thấy hôm nay, cháu sẽ xử lý tốt.”
Bà chủ gật đầu: “Được, cháu yên tâm, tôi sẽ không nói.”
Bà ấy cũng nghe thấy rõ những lời mà An Thiến nói, bà ấy đối với cô gái nhỏ An Thiến này cũng không có hảo cảm, nói chuyện quá chói tai, cái gì cũng nói ra hết.
Nhưng nói chuyện với người ta như vậy, chính mình thoải mái nói hết ra, nhưng người ta thì sao? Người ta cũng chỉ là một cô gái nhỏ nũng nịu, nếu con bé nghe được thì cuộc sống về sau phải sống thế nào đây?
Vốn dĩ có rất nhiều người có cuộc sống hạnh phúc, nhưng chỉ cần một câu là có thể hủy đi tất cả.
Cho nên bà chủ không thích đứa bé An Thiến này.
Nhưng khi nhìn thấy Chung Sở Phong thật sự ra tay đánh cô ta, dáng vẻ cô ta ngã xuống sàn nhà lại khiến bà ấy cảm thấy thật sự đáng thương. Gia giáo của bọn trẻ thực sự rất quan trọng, từ nhỏ mà không được dạy dỗ tốt, lớn lên sẽ biến thành như vậy, hiện tại cũng chỉ có anh trai của cô ta ra tay, cũng chính là bạt tai đầu tiên nhỉ.
Nếu như ngày nào đó thật sự chọc phải một nhân vật hung tàn, có lẽ sẽ không đơn giản là một cái tát như vậy.
“Cảm ơn”
Sau khi Chung Sở Phong nói cảm ơn với bà chủ liền quay người đi lên tầng, ổn định tâm trạng của bản thân.
Mà ở bên kia, Uất Trì Diệc Thù và Đường Viên Viên cũng không biết tại sao khi bọn họ rời đi lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
Tuyết hôm nay không lớn như ngày hôm qua, nhưng tuyết tích tụ vẫn chưa biến mất, lúc đầu Uất Trì Diệc Thù còn muốn cõng Đường Viên Viên đi, ngay từ đâu Đường Viên Viên cũng rất vui vẻ.
Kết quả đến khi úp sấp trên lưng Uất Trì Diệc Thù, đột nhiên cô bé lại trượt xuống dưới muốn tự đi.
“Sao vậy?”
“Không sao.” Đường Viên Viên lắc đầu: “Em muốn tự mình đi một chút, nhìn xem cảm giác giãm chân trên tuyết là như: thế nào.”
Nói xong, Đường Viên Viên còn hưng phấn bước lên, đôi giày dẫm lên tuyết phát ra tiếng vang, nghe rất thú vị.
“Lát nữa mệt rồi thì để anh trai cõng em nhé.”
Đường Viên Viên không nói chuyện, cũng không chịu nằm trên lưng Uất Trì Diệc Thù.
Rốt cuộc Uất Trì Diệc Thù cũng có thể xác định cô không được bình thường, hai tay đút trong túi nhìn cái đầu của cô gái nhỏ.
“Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe vậy, Đường Viên Viên giật mình, quay đầu bối rối nhìn cậu một chút rồi lập tức vội vàng quay trở lại, biểu hiện của cô có cái gì quái lạ sao? Là cô giãm lên tuyết không đủ hưng phấn hay là cái gì, vì sao anh trai lại hỏi cô đêm qua xảy ra chuyện gì?
“Em không cần sợ, có chuyện gì thì nói cho anh trai, anh trai giúp em giải quyết”
“Có anh ở đây, không ai có thể ăn hiếp em”“
Nghe thấy câu nói phía sau, suýt nữa thì Đường Viên Viên bật khóc, nhưng vừa nghĩ tới đêm qua Chung Sở Phong đã đến an ủi mình, bị va vào góc bàn mà vẫn cố nén đau đớn đến nói chuyện với mình.
Mình vẫn không nên cô phụ ý tốt của anh ấy.
Thế là cô lắc đầu: “Không có ai ăn hiếp em, chỉ là em không thích An Thiến kia”