“Em Viên à, em chụp hình với anh Sở Phong nha”
Nói xong cậu không cần biết Đường Viên Viên có đồng ý hay không liền cầm lấy điện thoại di động của cô bé: “Để anh, để anh. Tay của anh dài có thể chụp được cả hình nền phía sau: Sau đó điện thoại di động đã bị Chung Sở Phong lấy đi rồi chụp vài tấm hình chung với Đường Viên Viên. Cả quá trình đó Đường Viên Viên đều ngơ ngác như đang mơ vì căn bản cô bé không có phản ứng gì cả.
Chụp xong rồi Chung Sở Phong mới lục hình ra xem lại thì phát hiện tất cả mọi tấm hình của Đường Viên Viên đều là vẻ mặt mơ màng, chỉ có cậu là thay đổi liên tiếp các vẻ mặt khác nhau.
Giống y như cậu tự biên tự diễn vậy.
Chung Sở Phong thầm nghĩ.
Nhưng không sao, bây giờ được chụp ảnh chung cũng không tệ. Cậu tủm tỉm cười quay lại nhìn Đường Viên Viên nói: “Gửi hết số hình này qua cho anh nha”
“Dạ được”
Đương nhiên Đường Viên Viên không biết những tấm hình này có vấn đề.
Sau khi Chung Sở Phong gửi toàn bộ số ảnh chụp vào tin nhắn của cậu thì trả thoại di động lại cho cô bé.
“Phải giữ kỹ mấy tấm hình chụp chung với anh Sở Phong nha.
“Dạ, em sẽ giữ kỹ ạ thưa anh Sở Phong”
Lúc bọn họ vui vẻ chụp hình với nhau thì An TÍ vừa đến. Lúc trước cô ta còn muốn tìm cơ hội ảnh của Đường Viên Viên trên nhóm chat, cuối cùng thì cơ hội của cô ta đã tới rồi.
Cô ta thở hồng hộc trên mặt đất rồi nói: “Tôi cũng muốn chụp. Viên Viên, chúng ta chụp hình chung đi.”
Đường Viên Viên vừa định đồng ý thì đột nhiên Uất Trì Diệc Thù vẫn đứng lặng lẽ ở đó mở miệng: “Vào đi thôi, trời sắp tối Đi xem phòng ở trước đã, ngày đầu tiên không nên gấp gáp.’ Chung Sở Phong lập tức phụ họa theo: “Đúng vậy, chúng ta đi du lịch tự do mà. Tương lai còn có rất nhiều ngày để đi chơi và chụp ảnh mà. Tôi có đem theo máy chụp hình nè. Chờ hành lý được đưa tới thì khi chúng ta đi ra ngoài sẽ chụp hình bằng máy này, như vậy sẽ đẹp hơn nhiều”
Vì thế lời đề nghị của An Thiến lại bị nhỡ đi Cô ta hơi oán hận nhìn theo bóng dáng của Đường Viên Viên, là cố ý phải không? Tại sao hai người bọn họ đều được chụp mà đến lượt cô ta thì Uất Trì Diệc Thù lại không cho cô ta và Đường Viên Viên chụp chung chứ?
Chẳng lẽ Uất Trì Diệc Thù đã nhìn ra được chuyện cô ta ghét Đường Viên Viên sao?
Không được, cô ta phải tìm cơ hội để giải thích với Uất Trì Diệc Thù mới được.
Căn nhà mà bọn họ ở có hai tầng. Tâng dưới là phòng bếp và nhà vệ sinh, còn có chỗ để ăn cơm nữa. Tâng trên là chỗ nghỉ ngơi.
Tổng cộng có ba cái phòng, Uất Trì Diệc Thù cùng chung phòng với Chung Sở Phong, còn Đường Viên Viên cùng chung phòng với An Thiến.
Hồi nãy ở bên ngoài lạnh đến nỗi mất cảm giác, bây giờ vào đến nhà rồi thì tay chân của An Thiến mới bắt đầu từ từ ấm dần lên. Đón tiếp bọn họ là một bà chủ, bà ta bưng lên cho bọn họ mỗi người một chén canh nóng hổi thơm lừng và trên mặt canh còn có những váng mỡ nổi lên nhìn đã thấy ngấy.
“Đây là canh thịt dê, mùa đông uống vào rất ấm áp. Hôm nay tuyết rơi dày quá, các cháu lại đi bộ nên đến đây chẳng dễ dàng gì. Mau uống chút canh cho ấm người đi”
Đường Viên Viên nghe nói canh thịt dê thì hai mắt sáng trưng rồi chủ động đưa tay đón lấy chén canh.
“Cám ơn dì ạ”
Bà chủ nhà nhìn thấy đôi má đỏ hây hây của Đường Viên Viên với đôi mắt tròn to và khuôn mặt bầu bĩnh cực kỳ đáng yêu thì cười nói: “Đừng khách sáo, mau uống nhanh đi”
Cuối cùng An Thiến cũng chịu không nổi cái rét cắt da cắt thịt nên run run đón lấy chén canh thịt dê kia.
Lúc tay của cô ta vừa đụng tới tay của bà chủ thì bà ta vội kêu lên: “Ôi, tay của người này lạnh quá, chắc là dọc đường đi cũng chẳng dễ dàng gì”
Lúc sau bà ta mới để ý thấy quần áo mà cô ta mặc nên nhịn không được bèn lên tiếng nhắc nhở: “Những cô gái mới lớn như các cô đây đã đến chỗ này rồi thì không thể nói phải giữ phong cách không cần m. Bây giờ tuổi còn trẻ thì chưa thấy gì chứ sau này già rồi rất dễ bị thấp khớp. Huống hồ thể chất của con gái vốn có tính hàn nên càng phải giữ ấm cho thật tốt”
An Thiến uống canh thịt dê, hồi trước cô ta không thích uống loại canh này lắm nhưng bây giờ lại thấy mùi vị cũng được. Nước canh ấm giống như một ngọn lửa tiến vào trong cơ thể của cô ta khiến toàn thân ấm hản lên.
Qua một lúc thì sắc mặt của cô ta mới từ từ hồng hào trở lại.
Còn Đường Viên Viên uống xong một chén vẫn còn thèm thuồng chép miệng rồi ngại ngùng nhìn bà chủ nhà: “Dì à, canh này ngon quá. Cháu có thể uống thêm một chén nữa không?”