Học kỳ một cứ thế trôi qua. Bởi vì Mạnh Khả Phi học hành rất chăm chỉ nên cô bé gặt hái được rất nhiều tri thức. Còn Đường Viên Viên vừa trải qua một học kỳ, vừa về đến nhà là leo lên cân xem thì đã sút hết mấy cân.
Nhìn thấy cân nặng của mình tự nhiên sụt xuống thì Đường Viên Viên vô cùng kinh ngạc.
“Mẹ ơi, con xuống ký rồi”
“Hả, sao mới có nửa năm học mà đã sút nhiều ký như vậy hả? Có phải ở trường ăn không ngon phải không?”
Đường Viên Viên rất vui: “Nếu học kỳ sau con lại tiếp tục xuống ký như vậy thì đến lúc học đại học con sẽ gầy xuống phải không?” Nhìn thấy vóc dáng của con gái nhà mình như vậy thì bà Đường thở dài: “Học kỳ này gầy thì không có nghĩa là học kỳ sau sẽ gầy. Bây giờ con đã trưởng thành rồi thì phải chú ý một chút chứ. Con xem có phải những bạn nữ học cùng trường cũng đã bắt đầu trang điểm xinh đẹp rồi không?”
Đường Viên Viên nhớ lại rồi nói: “Hình như là vậy”
“Cho nên con không thể giống như trước kia cứ ăn nhiều đồ ăn ngọt như vậy nữa. Nếu không sau này con sẽ càng ngày càng béo, ai mà còn dám lấy con chứ?”
Bà Đường kéo cô bé trở về với thực tại, lời nói thấm thía: “Phải vận động nhiều vào, đồ ngọt và những đồ ăn linh tinh khác cũng ăn ít lại đi”
“Không” Đường Viên Viên lắc đầu: “Con rất thích ăn đồ ngọt và đồ ăn vặt đó. Hơn nữa về sau nếu không ai cho con ăn thì con còn có anh trai mà”
“Anh trai?”
Bà Đường vừa nghe là biết ngay Đường Viên Viên đang nói tới Uất Trì Diệc Thù nên không khỏi thở dài. Lúc Viên Viên còn nhỏ thì nhà họ Dạ đã có ý muốn sau này lấy con gái của bà ấy làm con dâu nhưng sau này chuyện đó không được nhắc lại nữa. Ngược lại tình cảm của hai đứa nhỏ lại phát triển rất tốt, có điều lại không phát triển theo chiều hướng kia mà thôi.
Mặc dù Uất Trì Diệc Thù mới hai mươi tuổi đầu nhưng cậu giống y như người bố của cậu vậy, chưa bao giờ thể hiện cảm xúc ra trên mặt, người khác không hiểu là cậu đang nghĩ gì.
Mà ngay cả chính con gái của bà ấy cũng vậy, mỗi ngày ngoài ăn ra thì là ngủ chứ không nghĩ đến chuyện gì khác nữa.
Thậm chí bà Đường còn thấy được là có thể ngay cả tình cảm là gì thì Viên Viên còn không biết nữa.
Ai da, trước đây khi bà ấy còn trẻ không giống như vậy, tại sao bây giờ lại nuôi dưỡng ra một đứa trẻ khiếm khuyết như vậy chứ?
“Anh trai con với con… không giống nhau. Trong tương lai cậu ấy hoặc là sẽ có bạn gái hoặc là sẽ kết hôn nên không thể đối xử tốt với con mãi được”
Nghe vậy thì Đường Viên Viên sửng sốt: “Tại sao lại không được chứ?”
“Con bé ngốc này, nam nữ khác biệt. Nếu anh trai con có bạn gái rồi mà vẫn còn đối xử tốt với con thì chẳng lẽ bạn gái của cậu ấy sẽ không ghen hay sao?”
Đường Viên Viên cắn môi dưới rồi không nói gì.
“Tương lai con cũng sẽ tìm bạn trai, nếu bạn trai của con vẫn đối xử tốt với người con gái khác thì con có để ý hay không?”
Đường Viên Viên vẫn không nói gì.
“Sao vậy?” Bà Đường thấy cô bé trầm tư im lặng thì liền dừng lại hỏi.
“Có phải… có đúng thật là anh trai sẽ tìm bạn gái không?”
Đường Viên Viên hỏi với vẻ đau khổ: “Có phải sau khi tìm được bạn gái rồi thì anh ấy sẽ không đối xử tốt với con nữa hay không?”
“Cũng không phải nói anh trai con sau khi tìm được bạn gái rồi thì sẽ lập tức đối xử không tốt với con nữa. Mà chính là sau khi cậu ấy có bạn gái rồi thì sẽ không thể dồn hết toàn bộ tinh lực lên người con nữa. Hơn nữa nam nữ khác biệt, chắc chắn cậu ấy sẽ phải chú ý một chút tới việc giữ chừng mực với con chứ. Con nói có phải không?”
Đường Viên Viên không nói gì, mãi một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên nói: lẹ, nếu con nói con không hy vọng anh trai con tìm được bạn gái thì có phải con rất ích kỷ không?”
Đường Viên Viên phát hiện dạo gần đây cô bé có rất nhiều khoảng thời gian không vui. Lúc trước vì những lời đó của anh Sở Phong mà đã nằm mơ, khi tỉnh dậy rồi thì nước mắt đã đầm đìa cả khuôn mặt.
Vừa nghĩ đến việc sau này anh trai sẽ có bạn gái mà không đối xử tốt với cô bé nữa, rồi anh trai cũng sẽ giữ khoảng cách với chính mình thì Đường Viên Viên liền cảm thấy thật là bưồn.
Bà Đường có hơi kinh ngạc: “Con, con không muốn để anh trai con tìm bạn gái sao? Có phải…”