Vừa thấy hai mắt có hơi sưng của Đường Viên Viên là Mạnh Khả Phi đã biết cô bé đã rơi rất nhiều nước mắt vì mình, hơn nữa nhất định cô bé đã rất lo lắng nên mới khóc thê thảm thế này, đôi môi tái nhợt của Mạnh Khả Phi cố nặn ra một nụ cười “Đừng khóc nữa mà, tớ không sao rồi.”
“Sao lại không sao chứ? Bác sĩ nói cậu bị thương rất nhiều chỗ đó, Khả Phi, sao mọi chuyện lại thế này, rốt cuộc những vết thương trên người cậu từ đâu mà ra? Tại sao lại giấu tớ chứ?”
Lúc Đường Viên Viên nói ra những lời này, Uất Trì Diệc Thù vẫn luôn im lặng đã mím chặt môi mỏng thành một đường thẳng. Nhìn dáng vẻ do dự muốn nói lại thôi của Mạnh Khả Phi, cậu liền lên tiếng nói thay Đường Viên Viên: “Mọi người đều đã ở bệnh viện, đến nước này rồi mà em vẫn định giấu giếm nữa sao?”
Lời này đã đánh thức tia do dự cuối cùng trong lòng Mạnh Khả Phi.
Đúng vậy, cô bé đã cố gắng che giấu lâu như vậy mà cuối cùng vẫn không thể chôn chặt những chuyện đã qua, bị đưa đến bệnh viện kiểm tra một cái là bị vạch trần tất cả.
Nhưng khi nghĩ đến mẹ mình thì những lời mà Mạnh Khả Phi định nói đều không bật ra khỏi miệng được: “Thật ra mấy bữa trước tớ bị một đám côn đồ chặn đánh ở cổng trường”
“Một đám côn đồ hả?”
“Ừm, bọn họ muốn cướp giỏ xách của tớ nhưng tớ không cho nên mới bị đánh” Giọng của Mạnh Khả Phi vô cùng thờ ơ giống như không phải nói về chuyện của mình vậy.
Uất Trì Diệc Thù mím môi vẫn duy trì im lặng, Đường Viên Viên bị lời của cô bé thuyết phục nên lập tức nổi giận lên tiếng thay bạn mình: “Sao lại có loại người như vậy chứ? Tại sao cậu không nói cho thầy cô biết hoặc trực tiếp đi báo cảnh sát, hơn nữa cậu bị thương nặng thế này cũng không biết đến bệnh viện để xử lý nữa chứ”
“Lúc đầu tớ thấy đây cũng không phải chuyện to tát gì, chỉ bị đánh vài cái chịu một chút đau đớn mà thôi, nằm nghỉ vài ngày là ổn. Không ngờ… xin lỗi Viên Viên, tớ làm cậu phải lo lắng rồi”
Mạnh Khả Phi nói xong thì mỉm cười nắm tay Đường Viên Viêt ậu đừng khóc nữa, mọi chuyện đều đã qua rồi, không phải bây giờ tớ đã tỉnh lại rồi sao?”
Chung Sở Phong đã nhanh chóng dẫn bác sĩ tới, câu đầu tiên mà bác sĩ nói chính là: “Tôi thấy trên bụng cháu có vết thương, bây giờ còn đau không?”
Mạnh Khả Phi sợ những người có mặt ở đây lo lắng nên lập tức lắc đầu, không ngờ vẻ mặt của vị bác sĩ kia lại cực kỳ nghiêm túc: “Cô bé, đây không phải chuyện cháu có thể tùy ý coi thường, người đã đến bệnh viện cho dù có đau hay không cũng phải nói thật. Nếu không việc điều trị bị chậm trễ thì sao, cháu tưởng bệnh viện này chỉ có một mình cháu thôi hả?”
Có lẽ do giọng điệu của bác sĩ quá nghiêm khắc nên đã dọa mạnh Khả Phi hoảng sợ, cô bé run rẩy một lúc lâu sau mới gật đầu thừa nhận: “Đau, đau lắm ạ”“
Cuối cùng cô bé vẫn nói chuyện trong lòng mình ra, trong giọng nói có hơi nghẹn ngào. Dĩ nhiên là cô bé thấy đau chứ, hôm ấy cô bé bị đánh đến nỗi không thể đứng dậy, đau tới mức đi từng bước cũng thấu vào tim gan.
Đáng tiếc cô bé không phải loại con gái được cưng chiều từ nhỏ, nếu không thì cô bé cũng đã không chịu đựng đến bây giờ, lúc nhỏ mắc bệnh gì, trên người có vết thương gì, cái nào.
cũng chỉ cần chịu đựng qua là tốt rồi. Nhưng lần này Mạnh Khả Phi đã coi thường bệnh tật rồi, Mạnh Khả Phi cũng không ngờ đến có một ngày cô bé không thể chịu đựng được nữa.
Sau lời thừa nhận của Mạnh Khả Phi, cô bé không kiềm được nước mắt, nhưng không mất bao lâu, cô bé đã nhận ra mình sai phạm, bèn nhanh chóng giơ tay lên lau nước mắt.
“Xin lỗi”
Anh trai của Viên Viên mà nhìn thấy cô bé như thế này, ắt sẽ cảm thấy cô bé rất quái đản phải không?
Cô bé không thể khóc nữa, có gì hay mà khóc.
Bác sĩ thở dài: “Biết đau là được, nếu lần sau xảy ra tình huống như vậy, nhớ là phải đến bệnh viện sớm hơn một chút.
Cô bé à, bị bệnh bị thương thì phải khám bác sĩ, cô bé cứ tự mình chịu đựng như vậy là không tốt, đừng nói là chịu không được, còn có thể khiến cho bệnh tình trầm trọng thêm”
“Xin lỗi bác sĩ, đã làm phiền bác sĩ rồi, cháu biết lỗi của mình rồi, sau này cháu sẽ không làm như vậy nữa”
“Bây giờ xin tất cả mọi người đi ra ngoài, tôi còn phải kiểm tra cô bé một lát”
Sau đó Mạnh Khả Phi lại làm một loạt kiểm tra, xác định cô bé không có bệnh tật gì xấu khác xong, Đường Viên Viên mới yên tâm.
“Khả Phi, vừa nấy tớ đã nghĩ, chúng ta phải nên báo cảnh sát Nghe thấy báo cảnh sát, vẻ mặt Mạnh Khả Phi thay đổi: “Đừng báo cảnh sát, tớ không sao rồi, bây giờ có báo cảnh sát cũng không bắt được những người đó”