Trước kia cô bé nào có cơ hội như vậy. Lúc này có thể nhìn thấy phong cảnh hùng vĩ như vậy, trong lòng.có.chút Äéf động zmôtiít cảển xúc đè nén trong lòng cũng suýt chút nữa đã phun ra ngoài.
“Đến buổi tối em sẽ thấy nơi này còn đẹp hơn nhiều. Những ngôi sao cực kỳ sáng, xung quanh yên tĩnh, thậm chí còn có cả tiếng dế mèn kêu.”
Chung Sở Phong dường như có thể cảm nhận được sự chấn động trong lòng cô bé và chủ động bắt chuyện với cô bé.
“Rồi đến ngày mai, khi mọi người cùng nhau đi ngắm bình minh, em sẽ lại bị chấn động thêm một lần nữa cho xem”
“Ngắm bình minh ạ?’ “Đúng vậy, mọi người đến đây để ngắm bình minh. Cảnh bình minh ở đây cực kỳ đẹp.” Chung Sở Phong cười nhạt: ‘Đại khái là trước đây anh đã từng tới đây vào cuối tuần. Lúc đó anh lập nhóm đi cùng mọi người, khi vừa mới tới cơ bắp ởhai chân đau nhức kinh khủng. Vì vậy tốt nhất tối nay em nên đi tắm và mát-xa chân để cơ bắp dãn ra một chút. Tránh cho ngày mai sẽ đau nhức.”
Cậu vừa nói như vậy thì Mạnh Khả Phi đã hiểu ngay, dù sao bọn họ cũng đã ởi bộ tới đây mà.
“Vâng ạ; cám ơn anh Sở Phong đã nhắc nhở.”
“Muốn cảm ơn anh thì phải thể hiện thành ý của mình. Mau nói cho anh biết lúc Viên Viên ở trường, có nam sinh nào theo đuổi con bé không?”
Lại là vấn đề này nữa, Mạnh Khả Phi cảm thấy rất xấu hổ.
“Anh Sở Phong, đây là chuyện riêng của Viên Viên. Em thật sự không rõ lắm. Nếu anh thật sự muốn biết, tại sao không trực tiếp hỏi cậu ấy? Anh đối với Viên Viên tốt như vậy, cậu ấy nhất định sẽ nói cho anh biết” – ¡ “Chậc chậc, con bé này, thôi được rồi” Chung Sở Phong cười rất bất đắc dĩ, không nói thêm gì nửa.
Bởi vì phải đi một đoạn đường núi dài nên thể lực các cô bé không chống đỡ nổi, mọi người thu xếp một nơi nghỉ ngơi tạm thời.
Thấy Uất Trì Diệc Thù và những người khác đã đến, nhân viên làm việc trong biệt thự ở đây kính cẩn bước tới.
“Cậu chủ,phòng đã chuẩn bị xong”
Uất Trì Diệc Thù mấp máy môi mỏng: “Lần này có thêm một người nữa, có còn phòng trống nào không?”
“Có ạ, chúng tôi sẽ chuẩn bị ngay bây giờ.”
Mạnh Khả Phi có thể nghe ra cậu bé đang nói về mình, lập tức nói: ‘Không cần đâu ạ,em có thể ngủ cùng Viên Viên”
“Mỗi người đầu ngủ một mình, em đã lớn như vậy mà vẫn cần có người ngủ chung sao?” Chung Sở Phong trêu ghẹo: “Không cần để ý cô bé, đi chuẩn bị đi”
“Vâng.
Sau khi nơi ở được sắp xếp xong, Đường Viên Viên vừa về tới phòng đã mệt mỏi leo lên giường lăn qua lăn lại, sau đó ôm gối không muốn buông, một lúc sau đã ngủ thiếp đi…
Mạnh Khả Phi được sắp xếp ở một mình trong một phòng, trùng hợp nằm cạnh phòng của Chung Sở Phong.
Cô bé đứng nhìn căn phòng còn lớn hơn cả căn nhà của mình. Bên trong có phòng ngủ, phòng tắm, bàn TV, tủ lạnh, điều hòa… đầy đủ mọi thứ mà cô bé không thể tưởng tượng được.
Nhưng cô bé không hề cảm thấy thích thú hay vui vẻ gì cả, mà trái lại, tâm trạng cô bé sa sút đến tận xương tủy. Trước kia cô bé chơi rất thân với Đường Viên Viên. Cô bé cảm thấy tính tình của Đường Viện Viên rất mềm mại, ngây thơ và tốt bụng. Tuy gia đình cô rất giàu có nhưng chưa không coi thường người nghèo khó như mình.
Chỉ riêng điểm này thôi thì đã rất đáng quý rôi. Cho nên Mạnh Khả Phi và Đường Viên Viên mới làm bạn tốt của nhau nhiều năm như vậy.
Bọn họ luôn cảm thấy quan hệ giữa hai người rất tốt, khoảng cách cũng rất gần.
Nhưng trong hai ngày này, Mạnh Khả Phi mới phát hiện ra.
Khoảng cách giữa cô bé và Đường Viên Viên thực ra rất xa, chỉ cần nhìn bề ngoài là có thể hiểu được.
Chỉ cần nhìn thân phận của hai người. Viên Viên là viên ngọc quý trong lòng bàn tay được mọi người cưng thi và yêu thương, còn cô bé thì sao? Cô bé giống như một cây củ cải bị nhổ ra khỏi đất rôi ném sang một bên không ai quan tâm.
Ở đây một đêm, chỉ phí phải trả đã bằng tiền tiêu vặt mấy tháng của cô bé.
Mạnh Khả Phi, mày có thể sống ở đây thật sao?