Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 2250



“Ứ” Mạnh Khả Phi khẽ ứ nhỏ một tiếng rồi mở mắt ra nhìn Đường Viên Viên, dáng vẻ lờ đờ ngái › ngủ.

“Viên Viên?”

“Tỉnh rồi à, cậu có còn buồn ngủ nữa không?

Bọn tớ chuẩn bị ra ngoài đi dã ngoại đấy, tối hôm nay sẽ cắm trại qua đêm trên đỉnh núi, rất vui, cậu cùng đi với bọn tớ chứ?”

Mạnh Khả Phi không thể nào ngờ đến lại là cắm trại, trong lòng cô bé thấy hơi bất ngờ, sau đó cô bé ngồi dậy và nói: “Chúng ta đi sao?”

“Ừm, anh trại dắt chúng ta đi”

Mạnh Khả Phi để ý thấy vấn còn một bóng người ở ngoài cửa, lúc cô bé nhìn qua thì Hàn Minh Thư đã mỉm cười và nhìn cô bé với ánh mắt dịu dàng.

“Đi chung đi con gái.”

Mạnh Khả Phi gật đầu và nói: “Dạ”

Cô bé cũng đã đến đây rồi, nếu như lúc này mà nói không đi thì chẳng phải rất không hòa đồng sao?

Sau đó Mạnh Khả Phi đã thay quân áo của nhà họ Dạ chuẩn bị cho mình rồi cùng với Đường Viên Viên và Giá Nhỏ ra khỏi cửa. Uất Trì Diệc Thù đã lái xe đợi sẵn bọn họ ở bên ngoài. Ngồi trên ghế lái xe là một thanh niên trẻ tuổi cao ráo, chân dài nhưng vẻ mặt lại rất lạnh lùng, cậu đội mũ che nắng và đeo kính râm, đôi môi mỏng mím chặt, đường nét của hàm dưới đẹp và rất sắc sảo.

Đẹp trai thật, Mạnh Khả Phi nghĩ.

† “Anhl”

Đường Viên Viên là người chạy về phía cậu trước tiên, sau đó thì tì vào bên cửa sổ xe, thò đầu vào trong, cụng nhẹ lên mũ của Uất Trì Diệc Thù.

Hành động trẻ con đó của cô bé khiến Uất Trì Diệc Thù phải bật cười, cậu đưa ngón trỏ chỉ nhẹ lên trán của cô bé.

“Ngốc à?”

“Khì khì” Đường Viên Viên ngốc nghếch hỏi: “Anh, em có thể ngồi bên ghế phụ không?”

“Ừ. Được, nhưng lát nữa sẽ đến đón Sở Phong, đến lúc đó thì anh sẽ phải đổi sang ngồi ghế phụ”

“Vậy đến lúc đó em có thể ngồi trên chân anh không?”

Mặc dừ Đường Viên Viên đã hoể đình cấp ba nhưng trong thế giới của cô bé chỉ có ăn với ngủ và còn cả anh trai, tổng cộng là ba thứ, vì vậy cô bé hoàn toàn không có suy nghĩ phải giữ khoảng cách giữa nam nữ với nhau. . Google ngay trang -- TгЦмtгu уeЛ. V n --

Nhưng Uất Trì Diệc Thù nghe thấy mấy lời đó của cô bé thì giật mí mắt, sau đó cậu mới bình tĩnh lại và nói: “Đương nhiên không được.”

“Tại sao ạ?” Đường Viên Viên lập tức tỏ vẻ uất ức, rơm rớm nước mắt và nói: “Anh không thích Viên Viên nữa à? Vì vậy mới không đồng ý phải không?”

“Đương nhiên là không phải” Uất Trì Diệc Thù bất lực giải thích: “Vì không gian ở ghế phụ quá nhỏ, ngồi chung không tiện.”

Sau khi cậu giải thích xong thì mới phát hiện mắt của Đường Viên Viên đã đỏ ửng, cậu đưa tay ra véo lên cái má mềm mại, trắng hồng của cô bé rồi nói: “Sao thế? Anh vẫn chưa nói xonb thì em đã muốn khóc rồi à? Em là túi nước mắt sao?”

Đường Viên Viên nghe đến cách gọi túi nước mắt thì nước mắt trong mắt cô bé đã lập tức chảy ngược vào trong, cô bé giận dỗi nói: “Em không phải túi nước mắt đâu, anh thật xấu.”

Uất Trì Diệc Thù chỉ đành xuống Xe, vòng qua bên kia, mở cửa xe cho cô bé và nói: “Được rồi, mau qua đây đi.”

Đường Viên Viên không suy nghĩ gì thêm, cô bé nhanh chóng chạy qua rồi được Uất Trì Diệc Thù dùng bàn tay che đầu cho cô ngồi vào ghế phụ. Sau đó Uất Trì Diệc Thù lại thắt dây an toàn cho cô bé.

“Giờ thì hài lòng rồi chứ, bà tổ nhỏ?”

“Cảm ơn anhI” Đường Viên Viên nhìn Uất Trì Diệc Thù và nở nụ cười rạng rỡ, trong lòng vui đến mức cứ xoay vòng hai ngón tay út.

Mạnh Khả Phi đứng gần đó và nhìn thấy cảnh đó thì bất giác lên tiếng nói với Giá Nhỏ: “Quan hệ của họ vẫn tốt vậy sao?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv