Đường Viên Viên và Mạnh Khả Phi là bạn tốt nhiều năm, lúc này nhìn thấy bạn tốt của mình bị đánh thì lập tức tiến lên bảo vệ cô bé: “Trương Hiểu Lộ, cậu làm gì vậy?”
Lúc trước, Đường Viên Viên vẫn luôn đáng yêu, yên tĩnh giờ lại bảo vệ Mạnh Khả Phi sau lưng mình như mẹ già bảo vệ đàn con: “Cậu thật quá đáng.”
“Tớ quá đáng?” Khóe môi Trương Hiểu Lộ căng ra: “Cậu không nghe lời cậu ta nói sao? Còn dám nói là tớ lấy trộm kem chống nắng của cậu đấy. Giường của tớ cách cậu xa như vậy, nửa đêm tớ dậy lẻn đi trộm à?”
Đường Viên Viên tức giận nói: “Tớ cũng không nói là cậu ăn trộm, cậu kích động như thế làm gì? Huống hồ là cậu nghi ngờ Khả Phi trước, nên Khả Phi cũng có thể nghi ngờ cậu tương tự thế thôi”
Nếu không nể mặt của Uất Trì Diệc Thù, chắc chắn Trương Hiểu Lộ cũng đã đánh Đường Viên Viên luôn rồi, vì dù sao cũng chưa có cô gái nào kiêu ngạo như vậy trước mặt cô ta.
Nhưng khi nghĩ đến anh trai cô bé, nghĩ đến tương lai mình có thể trở thành chị dâu của cô bé, cô ta chỉ có thể nín nhịn chịu đựng cơn giận trong lòng, đè nén cơn nóng nảy mà nói với Đường Viên Viên: “Viên Viên, cậu có gia cảnh tốt nên căn bản không biết lòng người bên ngoài hiểm ác thế nào đâu. Những người như Mạnh Khả Phi mới là gian xảo nhất. Cậu nhanh tránh ra một bên đi, tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của cậu ta cho cậu xem”
Trương Hiểu Lộ vô cùng kích động, nhưng ngược lại Viên Nguyệt Hàn bên cạnh chỉ đứng khoanh tay xem kịch vui, không tham gia cũng không lên tiếng.
“Tôi có âm mưu gì chứ? Nếu tôi có âm mưu, tại sao phải dùng kem chống nắng của chính mình cho Viên Viên dùng.
Cậu nói những điều này, đúng là suy bụng ta ra bụng người.”
Những người trong ký túc xá tụ tập lại đây, tò mò xem cảnh tượng này.
“Có phải là suy bụng ta ra bụng người hay không cũng chưa biết được. Cậu là người thân cận nhất của cậu ta. Cậu làm loại chuyện này mới là thuận tiện nhất”
“Nếu bị người có tâm để mắt đến thì bất kể có thân hay không, người đó sẽ luôn tìm thấy cơ hội.”
Trương Hiểu Lộ: “Tôi xem như hiểu được rồi. Nói cho cùng thì cậu đang nhắm vào tôi, cảm thấy tôi là người ăn trộm kem chống nắng của Viên Viên đúng không?”
Mạnh Khả Phi: “Là cậu đã dẫn lửa đốt tôi trước, tôi có lý do hợp lý để nghi ngờ cậu đang muốn chuyển hướng sự chú ý”
Câu này thành công chọc giận Trương Hiểu Lộ, cô ta đứng tại chỗ kéo kéo khóe môi, có vẻ như không có gì để nói, một lát sau lại đột nhiên lao tới như một con báo, vươn tay túm lấy mái tóc dài của Mạnh Khả Phi.
“Cậu là cái đồ ti tiện, tôi cho cậu miệng thối này, tôi cho.
cậu nghỉ ngờ này, còn nói gì mà chuyển hướng sự chú ý, tôi chuyển luôn cả cái nhà hèn hạ của cậu”
Trương Hiểu Lộ đột nhiên dốc hết toàn lực như một bà điên nên tất cả mọi người không ai ngờ được. Thêm nữa, chiều cao của cô ta chiếm ưu thế rất lớn, cho nên Mạnh Khả Phi chỉ có thể chịu bắt nạt ở trước mặt cô ta. Cô bé vùng vẫy chống trả, ra sức kéo lấy cổ và tóc của Trương Hiểu Lộ mà cào cấu.
“Đừng đánh Khả Phi!” Đường Viên Viên thấy bạn tốt Mạnh Khả Phi của mình bị bắt nạt, nên hiển nhiên muốn đi đến giúp đỡ. Nhưng cô bé chưa từng đánh nhau bao giờ, vì vậy cô bé chỉ có thể bước tới giúp kéo Trương Hiểu Lộ đi. Mà Trương Hiểu Lộ chỉ muốn xé nát khuôn mặt giả tạo của Mạnh Khả Phi ra nên ra tay vô cùng tàn nhẫn, ngay cả Đường Viên Viên cũng không may mắn thoát khỏi.
‘Viên Nguyệt Hàn ở bên cạnh thấy thế, lập tức nghĩ đến anh trai của Viên Viên. Nếu Viên Viên có thương tích gì đó thì chẳng phải anh cô bé sẽ rất đau lòng hay sao? Vì vậy cô ta lập tức tiến lên kéo cô bé ra.
“Viên Viên, đây là chuyện của hai người bọn họ. Cậu đừng tham gia”
“Không được, thả tớ ra, không được phép đánh Khả Phi”
Lúc Đường Viên Viên bước tới để giúp đỡ thì Trương Hiểu Lộ tát thẳng tới. Cú tát này là nhãm vào Mạnh Khả Phi, nhưng do Đường Viên Viên đi lên chặn lại nên nó đã đánh thẳng vào mặt Đường Viên Viên.
Bốp!
Một tiếng kêu rất lớn, thậm chí Trương Hiểu Lộ còn cảm thấy lòng bàn tay mình khá đau nhức.
“Viên Viên, cậu không sao chứ?” Mạnh Khả Phi lo lắng giữ chặt cô bé. Đường Viên Viên bị đánh đến mức mặt nghiêng sang một bên, lúc này khi cô bé ngẩng đầu lên, trên gò má ửng hồng đã có một vệt máu thật dài.
“A, chảy máu rồi!” Mấy người vây xem thốt lên.
Thời điểm hai bên cãi nhau, đã có người báo cho huấn luyện viên nên khi hai bên đánh nhau xong cũng vừa lúc huấn luyện viên đến ký túc xá.
“Quậy gì mà quậy? Cãi gì mà cãi? Đây là nơi huấn luyện quân sự hay là chỗ ầm ï của mấy người hả?”
Mạnh Khả Phi nhìn gương mặt của Đường Viên Viên mà gần như muốn khóc: “Đau không? Sao cậu ngốc thế? Cậu đâu cần chắn giúp mình”