Nói đến đây, Đường Viên Viên mới nhớ ra mẹ của Khả Phi đang đi công tác ở vùng khác, đến tết mới quay về được.
“Xin lỗi Khả Phi, tớ lại ngủ, để cậu nhớ nhà một mình. Chờ chúng ta được nghỉ đông rồi, hai chúng ta đến thăm hỏi bác gái nhé.”
“Được”
“Cậu muốn dùng toilet phải không? Vậy cậu dùng đi, tớ đi ra ngoài trước.”
Sau khi cửa toilet bị đóng lại, Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn cười lạnh: “Coi như cậu biết điều đãt Mạnh Khả Phi dựa vào cạnh tường, lòng cô bé cực kỳ không cam tâm, nhưng nghĩ đến bản thân nhẹ dạ yếu ớt, gia đình kém cỏi, lập tức mất hết sức lực.
Cô bé không làm được gì cả, có năng lực gì liều mạng với người ta?
Sau khi Đường Viên Viên đi toilet xong, điện thoại reo lên, cô đẩy cửa toilet ra đi bắt máy, nhưng ở bên kia, Trương Hiểu Lộ đã cầm lấy điện thoại của cô, bắt máy thay cô.
“Alo xin chào, là anh trai của Viên Viên ạ? Tôi là Trương Hiểu Lộ, bạn cùng phòng của Viên Viên”
, cậu ấy đang ở trong toilet, tôi sẽ gọi cậu ấy nhận điện thoại của anh nhé”
Trương Hiểu Lộ vừa quay đầu là thấy Đường Viên Viên đứng ở kia, bèn mỉm cười: “Viên Viên, anh cậu gọi điện thoại cho cậu này”
“Ồ, cảm ơn” Đường Viên Viên đi đến cầm điện thoại, không biết vì sao, cô cảm thấy có hơi kỳ quái.
Mặc dù lúc trước Đường Viên Viên chưa từng gặp phải tình huống như vậy, thoạt nhìn Trương Hiểu Lộ cũng giống người tử tế lắm mà, cho dù thấy có người gọi tới cũng không nên trực tiếp nhận điện thoại của cô bé như vậy.
Nhưng sau khi cô bé nghe thấy giọng của Uất Trì Diệc Thù vang lên trong điện thoại thì mọi buồn bực trước đó đã hoàn toàn biến mất.
“Anh”
“Ừm” Uất Trì Diệc Thù trầm giọng nói: “Anh đang ở dưới lầu ký túc xá của em, em rảnh thì xuống đây một lát đi”
Đường Viên Viên nghe vậy thì có hơi ngạc nhiên: “Sao anh lại đến đây vào giờ này?”
“Thế nào, em không hoan nghênh anh hả?”
“Đương nhiên không phải, em sẽ xuống ngay”
Vốn dĩ Đường Viên Viên đang định nằm lên giường lướt điện thoại một chút, nhưng nghĩ đến chuyện gì đó lại cầm điện thoại lên sau đó chạy xuống lầu.
Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn liếc nhau, nhanh chóng đuổi theo phía sau.
“Viên Viên, anh trai cậu đến tìm cậu sao? Bọn tớ xuống cùng với cậu nha?”
“Hả? Không cần đâu, có lẽ anh trai tớ chỉ..”
“Không sao không sao, bọn tớ cũng không có việc gì làm nên đi cùng cậu luôn” Thế là Đường Viên Viên chưa kịp phản ứng lại đã bị hai bọn họ kéo ra cửa cùng đi xuống lầu. Ở trong thang máy, bị hai người bọn họ một trái một phải kéo tay khiến Đường Viên Viên cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng là cô đi gặp anh trai mình nhưng tại sao hai người bọn họ còn muốn nhiệt tình hơn cô bé vậy chứ?
Lúc xuống dưới lầu, Uất Trì Diệc Thù đã thu hút vô số ánh mắt và sự chú ý của mọi người rồi. Bởi vì cậu rất đẹp trai, dáng người cao gầy cộng với khí chất lạnh lùng khó gần khiến cho mọi cô gái đi ngang qua đều phải quay đầu lại nhìn.
“Anh chàng kia đẹp trai quá đi, nhưng hình như không phải học trường chúng ta nhỉ? Anh ấy đến đây tìm ai thế?”
“Chẳng lẽ là đến tìm bạn gái sao?”
“Nếu anh ấy đến tìm bạn gái thật thì tôi rất hâm mộ cô gái may mắn đó đấy, có một người bạn trai đẹp trai như vậy thì còn gì bằng nữa”
Đường Viên Viên vừa bước xuống lầu thì Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn đã kéo cô bé đi qua.
“Anh”
“Chào anh ạ” Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn đang theo sát Đường Viên Viên cũng ra vẻ thuỳ mị kêu một tiếng.
Uất Trì Diệc Thù nhìn thấy Đường Viên Viên gần như bị ép thành bánh kẹp nhân thịt thì trầm mặc một lúc, sau đó mới lên tiếng: “Có thể để tôi nói chuyện riêng với em ấy một lát không?”