“Không sao” Hàn Minh Thư có chút bất ngờ: “Cô bé vậy mà giận lâu như vậy sao?”
“Đúng đó.” Cô Đường gật đầu: “Tính khí của nó thật sự quá khó chiều, có điều con bé cũng không phát cáu ở nhà, mỗi ngày đều buồn bã, chán nản, không biết đang nghĩ cái gì, gần đây cũng không ăn nhiều đồ ăn vặt nữa rồi”
Hàn Minh Thư nhìn cô nhóc một cái, phát hiện Đường Viên Viên trốn tránh ánh mắt của cô theo bản năng, cô bèn đưa tay ra với Đường Viên Viên: “Để dì Minh Thư bế cháu nhé?”
Chung quy cũng chỉ là đứa trẻ ba bốn tuổi, nghe thấy lời nói của Hàn Minh Thư nói với cô bé nhỏ nhẹ như vậy, thì giang hai tay ra với cô.
Hàn Minh Thư bế cô bé qua: “Quả nhiên đã nhẹ đi một chút, xem ra gần đây ăn hơi ít rồi, Tiểu Viên Viên nói cho dì biết, có phải anh trai hung dữ với con không? Dì sẽ giải quyết cho con nha”
Đường Viên Viên lắc nhẹ đầu, nhỏ giọng nói: “Không có, anh trai không có bắt nạt Viên Viên”
Sau khi thấy bộ dạng còn không quá muốn nói của cô bé, Hàn Minh Thư cũng bèn không hỏi gì nữa, bồng cô bé và nói chuyện với cô Đường, lúc sau cô Đường cũng rời đi.
Hàn Minh Thư bế Viên Viên và Giá Nhỏ đến phòng khách, lấy vài mảnh ghép hình còn có xếp gỗ ra cho hai đứa trẻ chơi, vừa căn dặn: “Những thứ này chỉ có thể chơi, không thể bỏ vào miệng hay là nuốt xuống đâu nhé, biết chưa?”
Hai cô bé ngẩng đầu nghe cô nói xong, đều gật gật đầu.
“Ngoan”
Lúc này, Đậu Nành từ trên lầu đi xuống, vừa nghe thấy tiếng bước chân, Đường Viên Viên vốn đang trong trạng thái coi như thả lỏng thì trong nháy mắt hồi hộp hẳn lên, cơ thể ngồi thẳng, bộ dạng rất căng thẳng.
Đậu Nành xuống cầu thang như thưởng lệ, sau khi cậu trông thấy bóng dáng Đường Viên Viên ở phòng khách, bước chân cũng ngừng lại trong giây lát, sau đó mọi thứ đều diễn ra như bình thường.
Rồi cậu đi vào nhà bếp, dùng bữa xong, cậu nói với Hàn Minh Thư một tiếng rồi tự mình ra khỏi nhà.
Hôm nay cậu bé phải đi học nên ngoài việc dặn con học hành cho tốt ra Hàn Minh Thư cũng không nói thêm gì khác.
Sau khi con đi rồi, Hàn Minh Thư mới phát hiện Đường Viên Viên hơi buồn bã không vui, cô liền đưa ngón trỏ ra chọc chọc vào má Đường Viên Viên.
“Làm sao thế?”
Đường Viên Viên ngẩng đầu, giương đôi mắt tròn xoe đáng thương vô cùng nói: “Có phải anh trai ghét Viên Viên rồi không ạ?”
Nghe xong, Hàn Minh Thư sững người, sau đó cô giải thích với cô bé: “Sao lại có thể thế được, Viên Viên sao lại nghĩ thế, anh trai sẽ không ghét Viên Ai,”
Viên đâu.
Đường Viên Viên gõ vào đầu mình, bộ dạng ảo não.
“Có phải là vì khi nấy nó không nói gì với cháu, cho nên mới khiến Viên Viên nghĩ ngợi lung tung không? Cháu yên tâm, anh trai không phải người hẹp hòi thế đâu, anh trai phải đi học thôi, đợi sau này cháu đi học rồi thì cháu có thể cùng đến trường với anh trai mà”
“Thật không ạ?”
Đường Viên Viên ngẩng đầu, hơi không chắc chắn hỏi lại.
“Ừ, thật đấy, lát nữa anh trai về chắc chắn sẽ nói chuyện với cháu, nếu anh trai không nói chuyện với cháu, dì sẽ thay cháu xử lý nó được không?”
Sau khi nghe Hàn Minh Thư nói vậy, cô bé cũng chẳng nói gì nữa “hay là”
hay “lỡ như” gì nữa, cô bé chỉ chớp mắt nhìn Giá Nhỏ bên cạnh mình.
Khoảng thời gian sau đó, Đường Viên Viên chỉ chờ đợi Đậu Nành đi học về.
Suy nghĩ của trẻ con luôn rất đơn giản, lúc cãi nhau với bạn chơi thân với mình thì sẽ dễ nghĩ thừa thãi, sau đó chỉ mong muốn được làm lành.
Cho nên bây giờ cô bé chỉ mong anh trai mau chóng trở về, cô bé muốn làm hoà với anh trai.
Sau cùng Đường Viên Viên đợi anh trai đến mức ngủ quên luôn trên sô pha, Giá Nhỏ thấy cô bé ngủ rồi cũng vô tư ôm lấy cánh tay cô mà ngủ cùng.