“Hai đứa có chuyện gì vậy?”
Đậu Nành nghiêng đầu nhìn Viên Viên đang rơi nước mắt, vẫn không hiểu vì sao Viên Viên lại khóc.
Nhưng thật ra Đậu Nành kinh ngạc cả người, cậu hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Chẳng qua là cậu chỉ bảo Viên Viên không nên ăn nhiều như thế mà thôi, sao cô lại tự dưng khóc chứ?
Chẳng lẽ do giọng nói của cậu vừa nãy hung dữ lắm sao?
Đậu Nành nhớ giọng điệu của mình lúc nói câu đó. Nhưng nghĩ mãi cậu cũng không biết được giọng điệu của mình có vấn đề gì cả?
“Viên Viên?” Hàn Minh Thư đi đến chỗ cô bé rồi ôm Viên Viên vào lòng. Cô vừa lau nước mắt cho cô bé vừa hỏi: “Đừng khóc, đừng khóc nữa nhé. Nói cho dì xem, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Tiểu Nhan đi vòng ra sau lưng Đậu Nành rồi ôm lấy bả vai của cậu bé hỏi: “Hai đứa sao lại thế này? Đừng bảo cháu bắt nạt con bé nhà người ta nhé?”
“Cháu không có bắt nạt Viên Viên” Giọng nói của Đậu Nành có chút buồn rầu. “Mọi chuyện đang tốt đẹp, cháu bắt nạt Viên Viên làm gì.”
“Vậy sao tự dưng Viên Viên lại khóc như thế?”
“Cháu…
Cậu cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Cậu chỉ nói với cô mấy câu thôi đã khiến Đường Viên Viên oà khóc rồi.
“Mặc kệ mọi chuyện như thế nào, cháu không trêu chọc Viên Viên thì sao cô bé có thể khóc được, dì nói có đúng không?” Tiểu Nhan vỗ nhẹ bả vai Đậu Nành: “Cháu là anh trai, Viên Viên mới bao nhiêu tuổi? Cháu không thể bắt nạt cô bé được, có biết không?”
“Dì, cháu thật sự không bắt nạt Viên Viên. Cháu mới chỉ nói với Viên Viên có hai câu thôi”
“Cháu nói hai câu sao? Vậy có phải lúc đó giọng điệu của cháu hung dữ lắm không?” Tiểu Nhan chỉ có thể đoán được ra vấn đề đang xảy ra từ lời Đậu Nành nói: “Cháu phải đối xử với con gái nhẹ nhàng một chút chứ? Cháu lớn tuổi hơn Viên Viên, mà Viên Viên mới bao nhiêu tuổi?”
Đậu Nành không còn lời nào để nói tiếp.
Mà lúc này Đường Viên Viên vẫn khóc. Hàn Mộ Tử chỉ có thể dịu dàng dỗ dành cô bé. Lúc sau, Hàn Minh Thư mới bế Viên Viên đến trước mặt Đậu Nành.
“Viên Viên đừng khóc nữa. Để dì bảo anh trai xin lỗi cháu được không?”
Đường Viên Viên nhìn thấy lông mày Đậu Nành đang nhíu lại. Cô bé cảm thấy anh trai đang không vui vẻ, giống như không còn thích chơi với cô bé nữa. Cô bé lắc đầu rồi quay đầu lại vùi mặt vào trong lòng Hàn Minh Thư không nói câu nào.
“Cháu lên xin lỗi Viên Viên đi” Tiểu Nhan đẩy Đậu Nành tiết lên phía trước: “Cháu chọc cho con gái nhà người khác đến mức oà khóc, sao cháu không đứng ra xin lỗi với cô bé Đậu Nành đứng im tại chỗ không nhúc nhích. Cậu bé mím chặt môi lại không nói câu nào.
Cậu bé không làm chuyện gì có lỗi với Viên Viên, vì sao cậu phải đi lên xin lỗi chứ? . Truyện Teen Hay
“Đậu Nành?”
Ai biết được rằng trong tiếp theo giây, Đậu Nành liền quay đầu đi về phòng minh. Tiểu Nhan muốn kéo cậu bé về cũng không được.
Đường Viên Viên nhìn thấy anh trai quay đầu bỏ đi không để ý đến mình thì càng buồn hơn.
Lúc sau, cho dù Hàn Minh Thư có dùng đồ ăn để dụ cô bé nín khóc thì Đường Viên Viên cũng không chịu ăn.
Hàn Minh Thư không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể gọi cho ba mẹ của Đường Viên Viên nói cô bé đột nhiên khóc, cô có dỗ như thế nào cũng không chịu nín.
Ba mẹ của Đường Viên Viên rất nhanh chóng đã chạy đến.
Sau khi mẹ của Đường Viên Viên nhanh chóng ôm lấy con gái mình thì phát hiện hai mắt cô bé vì khóc mà đỏ hoe nên đã vội vàng xin lỗi Hàn Minh Thư: “Thật ngại quá, Viên Viên đã làm phiền đến gia đình cô rì Hàn Minh Thư lắc đầu nói: “Không có việc gì. Lúc nãy tôi không chơi cùng hai đứa bé nên không biết Viên Viên với Đậu Nành có chuyện gì xảy ra. Đột nhiên Viên Viên khóc lên, tôi có dỗ cháu như thế nào cũng không được. Nhưng mà, tôi đã kiểm tra trên người Viên Viên rồi. Trên người cô bé không có vết thương nào nên tôi nghĩ chắc không phải Đậu Nành bắt nạt cô bé đâu.”
Mẹ Đường Viên Viên nghe thấy Hàn Minh Thư nói vậy thì vội vàng trả lời: “Minh Thư, cô đang nói gì vậy? Đậu Nành sao có thể là một đứa trẻ đi bắt nạt bạn được? Chắc chắn là do Viên Viên tham ăn nên mới bị Đậu Nành nhắc nhở. Lần trước, Viên Viên muốn ăn mấy đồ linh tinh bị tôi nhắc nhở cũng oà khóc mấy tiếng đồng hồ”