“Anh cũng chỉ làm được như thế này thôi sao?” Ánh mắt Giang Tiểu Bạch lạnh lùng nhìn Tiêu Túc. Lúc trước, cô ấy bị say rượu lên mới bị giữ lại hôn như vậy còn bây giờ người đã tỉnh rượu được bảy tám phần rồi.
Đây là lần đầu tiên mà cô ấy có thể tỉnh táo nhất sau khi uống rượu.
Ngay từ đầu, khi cô ấy đến đây muốn tìm Tiêu Túc một chút để xem dạo này cậu ta sống như thế nào, muốn xem những ngày cậu ta để mất đi cô ấy thì cậu ta vẫn sống như trước hay là trở nên đau khổ vì tình.
Sau đó, cô ấy lại thấy Tiêu Túc đang đỡ một người phụ nữ đi ra từ công ty lên xe taxi.
Cô ấy rời khỏi Tiêu Túc nửa năm, cậu ta còn không có đi tìm cô ấy mà lại đi giúp đỡ một người phụ nữ là đồng nghiệp trong công ty. Tiêu Túc đã như thế sao cô ấy có thể ngày đêm nghĩ về cậu ta chứ?
Cô ấy cảm thấy bản thân đúng là buồn cười hết mức có thể.
Tuy rằng hôm nay cô ấy đã uống rất nhiều rượu nhưng Giang Tiểu Bạch biết chưa bao giờ người cô ấy có thể tỉnh táo được như lúc này.
Cô ấy đứng thẳng người lại, ánh mắt nhìn Tiêu Túc như người từ trên cao nhìn xuống.
“Nụ hôn vừa rồi là nụ hôn cuối cùng tôi dành cho anh, Tiêu Túc, hôm nay chúng ta kết thúc ở đây.”
Nói xong, Giang Tiểu Bạch liền xoay người rời đi.
Cô ấy đi chưa được mất bước, không ngoài dự đoán Tiêu Túc nhanh chóng chạy đuổi theo cô ấy.
“Chúng ta kết thúc vì vừa này em nhìn thấy cảnh đó sao? Anh có thể giải thích cho em. Anh cùng người phụ nữ kia không có mối quan hệ gì, cô ấy chỉ là đồng nghiệp trong công ty anh, mà anh cũng chỉ thuận tay giúp đỡ cô ấy mà thôi.”
Giang Tiểu Bạch lau nước mắt đang chảy trên mặt, nét mặt cô ấy lạnh lùng đi về phía trước không quan tâm đến Tiêu Túc đang đuổi theo sau.
Cậu ta thấy cô ấy không trả lời vấn đề mình hỏi thì Tiêu Túc chỉ có thể vội vàng giải thích tiếp:” Những gì anh nói với em đều là sự thật, lúc vào thang máy người đồng nghiệp đó bị trẹo chân nên anh mới đỡ cô ấy lên xe, về sau anh cũng không xen vào chuyện của người ta nữa, vừa rồi em cũng thấy rồi mà”
Giang Tiểu Bạch vẫn không quan tâm đến Tiêu Túc. Tiêu Túc rơi vào đường cùng chỉ có thể nói sang chuyện khác: “Em về đây lúc nào vậy?
Vì sao em không nói với anh một tiếng, đến lúc đó anh sẽ đi đón em?”
Đón cô?
Giang Tiểu Bạch nghe Tiêu Túc nói như vậy thì trong lòng cô ấy cười khinh thường một tiếng, cô không trả lời cậu ta mà chỉ hỏi: “Con của tôi đâu?”
Giang Tiểu Bạch chủ động hỏi cậu ta là con mình đâu khiến Tiêu Túc cực kỳ vui vẻ nhanh chóng trả lời:”Con đang ở nhà, em có muốn nhanh chóng về nhà gặp con không?”
“Ừ” Giang Tiểu Bạch lạnh lùng gật đầu đồng ý giống như người phụ nữ khóc lóc bỏ chạy vừa nãy không phải là cô ấy vậy.
Lúc sau, Tiêu Túc đưa Giang Tiểu Bạch về đến nhà thì Lương Nha Hoà đang ở cùng với cậu bé, bà nghe thấy tiếng mở cửa tưởng là Tiêu Túc tan làm vê nhà. Nửa năm nay, cơn tức giận của bà ấy với đứa con trai này rất nặng lên khi cậu ta về nhà thì bà ấy không muốn nhìn thấy mặt của đứa con trai bất hiếu này.
Vì thế, khi bà ấy nghe thấy tiếng cửa nghĩ Tiêu Túc đã đi làm vê nên Lương Nha Hoà đứng lên thu thập đồ đạc chuẩn bị đi về.
Kết quả, bà ấy vừa đi đến cửa nhà thì phát hiện người bước vào là...
“Tiểu Bạch?” Khi Lương Nha Hoà nhìn thấy Giang Tiểu Bạch còn nghĩ hai mắt minh có vấn đề, nếu không sao có thể nhìn thấy cô ấy xuất hiện trước cửa nhà chứ?
Tiểu Bạch không nghĩ tới chạm mặt với Lương Nhã Hoà nên giật mình một lát rồi nhanh chóng hoàn hồn gọi: “Mẹ”
Lương Nha Hoà nghe thấy tiếng Tiểu Bạch gọi mẹ kia thì hốc mắt bà nhanh chóng đỏ lên. Bà đứng ở cửa nữa ngày cũng không biết nên phản ứng như thế nào nên chỉ biết đứng đực ra ở cửa đỏ mắt nhìn cô ấy.
Lúc trước, Giang Tiểu Bạch vừa mới khóc xong, bây giờ cô ấy lại muốn rơi nước mắt. Cô ấy cố gắng nhìn cảm giác xúc động muốn khóc xuống nhanh chóng bước đến: “Mẹ, con trở về muốn gặp con trai mình, đứa bé đâu rồi ạ? Thằng bé đang ngủ hả mẹ?”
Lúc này, Lương Nha Hoà mới phản ứng lại được, bà vội vàng lau nước mắt trên khoé mắt rồi nhanh chóng gật đầu.
“Nó vừa mới ngủ say thôi, bây giờ đang ngủ ở trong phòng của mình, con như thế nào..”
“Vậy mẹ đi cùng còn gặp thằng bé một chút được không?”