Hàn Minh Thư kéo tay cậu bé tới.
Hàn Diệc Thù khó chịu ngồi ở bên người cô.
“Mẹ muốn xin lỗi con chuyện hôm nay.
Nghe nói vậy, Hàn Diệc Thù lập tức ngẩng đầu lên, không ngờ mẹ đến để xin lỗi?
“Xin lỗi, trước kia chỉ có hai mẹ con sống chung một chỗ, cho nên con ỷ lại mẹ còn nhiều hơn ba. Chuyện ngày hôm nay mẹ cam đoan sau này sẽ không xảy ra nữa, sau này có làm chuyện gì, chỉ cần liên quan đến Diệc Thù thì chắc chắn mẹ và ba nhất định sẽ hỏi ý kiến của con trước được không?”
Hàn Diệc Thù không ngờ rằng Hàn Minh Thư sẽ nói với mình những chuyện này, thật ra cậu bé chỉ giận dỗi mà thôi, không giận thật, chỉ là hơi ghen vặt.
Dù sao từ nhỏ cậu đã đi với mẹ, sau này ba tới đã hoàn toàn cướp mẹ đi, thời gian mẹ ở với cậu bé căn bản đã không được bao nhiêu, hiện tại còn muốn tìm người đến chiếm thời gian của cậu.
Nên làm cho Hàn Diệc Thù cảm thấy ba muốn đuổi cậu ra xa khỏi mẹ.
Mà hết lần này tới lần khác, lúc này Hàn Minh Thư lại còn nói chuyện thay cho người ba đáng ghét của cậu!
Cho nên Hàn Diệc Thù lập tức nổi cơn ghen.
Thấy cậu không nói chuyện, Hàn Minh Thư ôm cậu vào trong ngực của mình.
“Trước kia không phải con thích nhất là gối lên chân của mẹ ngủ à?
Buổi tối hôm nay mẹ cho con gối lên chân mẹ, kể chuyện cho con nghe, nhìn con ngủ đuộc không?”
Trước kia vào lúc Hàn Diệc Thù hai ba tuổi thì quả thật là thích gối lên chân Hàn Minh Thư ngủ, có đôi khi còn gối lên bụng của cô ngủ, nhưng bây giờ cậu trưởng thành, chân dài người cũng cao, cân nặng cũng tăng lên không ít, nếu nằm lên đùi Hàn Minh Thư lúc ngủ, chẳng mấy chốc chân của cô sẽ đau và tê.
Nghĩ tới đây, Hàn Diệc Thù liền lắc đầu: ‘Không cần đâu mẹ”
“Sao thế? Con đang suy nghĩ cho mẹ, sợ làm tê chân mẹ hả?” Hàn Minh Thư bóp nhẹ cái mũi của cậu: “Con còn nhỏ lắm, thật sự cho mình đã là người lớn rồi hả?”
“Mẹ, bây giờ con nặng hơn trước nhiều”
Hàn Minh Thư bất đắc dĩ: ‘Con nặng được bao nhiêu? Nặng hơn nữa cũng là trẻ con, mẹ đỡ được, nằm xuống đi”
Thế là cuối cùng Hàn Diệc Thù vẫn nằm ở trên đùi Hàn Minh Thư, cô nhẹ nhàng võ về đầu cậu bé. Căn phòng yên tĩnh lại, hai mẹ con cứ lắng lặng nằm cùng với nhau, thời gian dường như lập tức trở nên tươi đẹp.
“Mẹ, tối hôm nay mẹ tìm con hẳn không chỉ để nói mấy chuyện này đúng không?”
Cũng không biết đã qua bao lâu, Hàn Diệc Thù đột nhiên mở miệng hỏi.
Nghe nói thế, Hàn Minh Thư khẽ giật mình, sau đó thở dài một hơi thật sâu, cô sớm biết con của mình rất thông minh, nhưng không ngờ rằng đến suy nghĩ của cậu bé cũng sâu xa đến thế.
“Ừm, quả thật là mẹ còn có chuyện khác muốn nói với con, liên quan tới những lời con nói với mẹ vào tối qua”
Ánh sáng trong mắt Hàn Diệc Thù trở nên ảm đạm, sau đó cậu bé nghe thấy Hàn Minh Thư nói: “Mặc dù bây giờ nói với con những chuyện này hơi tàn nhẫn, nhưng mẹ cảm thấy con đã rất biết suy nghĩ. Cho nên dù có nói với con những chuyện dễ nghe hẳn con cũng sẽ khó chịu, nếu thế thì không bằng mẹ nghiêm túc phổ cập khoa học cho con một chút, con cảm thấy sao?”
“Mẹ muốn nói gì thì cứ nói đi: Hàn Diệc Thù trở mình, đưa lưng về phía Hàn Minh Thư: “Dù sao Hàn Diệc Thù cũng không dám nói gì: Thằng bé này…
Nhìn Hàn Diệc Thù như vậy, Hàn Minh Thư luôn có cảm giác mình là một người mẹ già, mà con của mình đã trưởng thành cao lớn.
Cô đưa tay đụng đụng vào gáy của cậu bé: “Con quay lại đi, nghe mẹ nói chuyện đàng hoàng: Hàn Diệc Thù không quay người, giọng vẫn buồn buồn như cũ.
“Dù sao thế này cũng nghe được ma.
Trông dáng vẻ của cậu bé thì hẳn sẽ không quay lại, Hàn Minh Thư cũng không bắt buộc cậu làm gì, đành phải sắp xếp lại lời nói một chút rồi mới nói với cậu bé.
“Liên quan tới câu hỏi con hỏi lúc chiều, con hỏi có phải ba quan trọng hơn con không.”