Vả lại một đám cưới có hạnh phúc hay không cũng không phải được đánh giá bằng tiệc cưới, cô chỉ biết rằng là nhà họ Lương và nhà họ Tiêu đã đồng ý cho cô tổ chức lễ cưới này, hơn nữa quả trứng chim bồ câu ở trên tay cô đã đáng giá không ít tiền rồi.
Vì vậy Giang Tiểu Bạch không mong rằng sẽ phải tổ chức một lễ cưới hoành tráng nào nữa, đến lúc đó lại phải chỉ ra một số tiền khổng lồ.
“Ai da, cũng sắp kết hôn rồi, còn gọi là bác gái nữa? Mau gọi tiếng mẹ nào!” Lương Nha Hòa nhẹ nhàng nhéo theo phong cách Việt Nam, vì vậy Giang Tiểu Bạch không đi chọn váy cưới, mà chỉ đi mua một bộ áo dài Việt Nam, Lương Nha Hòa cũng đi cùng với cô, cuối cùng mua một bộ sang trọng nhất và đắt nhất ở trong tiệm.
Khi Giang Tiểu Bạch nhìn thấy Lương Nha Hòa quét thẻ, thật sự rất đau lòng, thế nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất cảm động.
Lương Nha Hòa thật sự đối xử rất tốt với cô, có một cảm giác như xem cô như đứa con gái ruột vậy, trái lại trong khoảng thời gian này, Tiêu Túc lại luôn bị nhóm người lớn bỏ qua một bên.
Buổi tối khi Giang Tiểu Bạch đi ngủ, liền nhấc chân lên mà đá vào anh, cười đùa nói: “Em cảm thấy hình như em mới là con ruột của mẹ anh, có lẽ anh được nhặt về đúng không?”
Tiêu Túc cau mày lại mà suy nghĩ một lúc, mới nói: “Có thể? Có lẽ bị tráo đổi rồi, thật ra anh không phải là con ng ruột đâu.
Nghe thấy vậy, Giang Tiểu Bạch liền xoay người lại mà nhìn vào đôi mắt của anh, cười lên nói: “Em chỉ nói đùa với anh thôi, anh sẽ không nghĩ là thật đấy chứ?”
“Anh cũng đang nói đùa thôi.”
“Gạt người, anh cũng không có cười lên, cứ xụ mặt xuống mà nói đùa sao, thật lạnh lùng!” Giang Tiểu Bạch vươn tay chọt lên ngực của anh, sau đó liền bị Tiêu Túc nhân cơ hội bắt lấy ngón tay lại.
Sau đó Giang Tiểu Bạch liền bị anh ôm chặt vào trong lòng, cằm của Tiêu Túc tựa lên đầu của cô: “Ngủ sớm một chút đi, sau này còn rất nhiều việc phải làm đấy”
Đúng vậy, khi kết hôn hình như vào ngày tổ chức lễ cưới trông có vẻ bận rộn, nhưng mà khi thật sự làm cô dâu thì Giang Tiểu Bạch mới biết rằng, thật sự có quá nhiêu những việc phải làm rồi.
Bởi vì bọn họ vẫn phải chuẩn bị phòng mới.
Thế nhưng căn phòng mới lại được Lương Nha Hòa chuẩn bị xong xuôi từ trước rồi, Giang Tiểu Bạch đi xem căn phòng, vị trí hay phong thủy, mọi thứ đều rất tốt, chỉ là vẫn chưa mua đồ dùng gia đình.
Thế là trong khoảng thời gian này Giang Tiểu Bạch ngoại trừ phải bận việc kết hôn ra, còn phải bận việc trang trí nhà cửa, cô và Tiêu Túc tự mình đi xem sô pha, giường, bàn ăn, không chỉ vậy mà bọn họ còn phải mua một số trang bị khác.
Gần đây Giang Tiểu Bạch cũng đang tìm kiếm rất nhiêu những vật trang trí nhỏ độc đáo ở trên mạng.
Dĩ nhiên, ngoài những việc này ra thì hai người bọn họ còn phải đi làm nữa, dù sao thì cũng phải dành những ngày nghỉ cho những ngày kết hôn.
Vì vậy mỗi ngày cả hai người hoàn toàn có thể xem như là bận đến nỗi phải đi sớm vê trễ.
Bởi vì phải tổ chức lễ cưới, vì vậy phải phát thiệp mời và kẹo cưới mời mọi người.
Nhóm người Hàn Minh Thư và Dạ Âu Thần, Hàn Thanh và Tiểu Nhan dĩ nhiên cũng có mặt trong lời mời này, nhưng mà Giang Tiểu Bạch lại chủ động lấy thiệp mời của Tiểu Nhan rồi nói với Tiêu Túc: “Anh đi đưa cho cậu Thần và cô Minh Thư của nhà các anh đi, cái này để xem đi tặng là được rồi”
Tiêu Túc hơi do dự mà nhìn vào cô.
“Sao vậy? Không biết phân công làm việc sao? Vả lại ngày hôm nay em cũng không có việc gì, nếu như anh bận thì đưa thiệp mời của cậu Thần nhà anh cho em luôn là được.”
Tiêu Túc không hề nói lời nào, chỉ đột nhiên vươn tay ra mà ôm chầm lấy Giang Tiểu Bạch, tựa sát vào bên tai cô và nhỏ tiếng nói: “Để em phải chịu thiệt rôi.”
Bởi vì biết được nút thắt của bản thân mình có thể vẫn chưa hoàn toàn được gỡ ra, vì vậy Giang Tiểu Bạch mới chủ động nhận lấy công việc này, Tiêu Túc thật sự không thể không thừa nhận rằng tấm lòng của Giang Tiểu Bạch rất rộng rãi.
E rằng cả một đời này, anh cũng sẽ không gặp được cô gái nào giống như Tiểu Bạch nữa.
Giang Tiểu Bạch biết được suy nghĩ của anh, cô cũng không hề nổi giận, cũng không già mồm, nói một cách tự nhiên và thoải mái: “Nếu như anh cảm thấy em chịu thiệt, vậy thì sau này phải đối xử tốt với em, ngàn lần không được phụ lòng em, nếu như anh phụ lòng em thì…”
Nói đến đây, Giang Tiểu Bạch ngừng lại một lúc, giống như nói lời tàn nhẫn mà mở miệng nói: “Em sẽ rời khỏi anh, đi đến một nơi anh mãi mãi cũng không tìm được em nữa”
Nghe thấy câu nói này của cô, trái tim của Tiêu Túc chợt đập lệch đi một nhịp, anh lùi lại, đôi mày cau chặt lại mà nói: “Sau này không được nói ra những lời này nữa”