Giang Tiểu Bạch nghĩ rằng anh sẽ hỏi mình vì sao, nào ngờ Tiêu Túc lại nói: “Khi nấy có suy nghĩ một chút? Khi nãy không phải em đã ngủ rồi sao?”
Câu hỏi này khiến cho Giang Tiểu Bạch suýt chút nữa không thể phản ứng trở lại được, dù sao thì điểm chú ý của anh cũng quá kỳ lạ rồi, kết cấu của bộ não của người đàn ông ngay thẳng này thật sự khác với những người đàn ông khác sao?”
“Em suy nghĩ trong lúc ngủ đấy”
“Đã ngủ rồi thì làm sao suy nghĩ được?” Tiêu Túc cảm thấy rất nghi ngờ, anh mím đôi môi mỏng của mình lại, lành lạnh mà liếc mắt nhìn vào Giang Tiểu Bạch một cái: “Có phải là không ngủ hay không?”
“Đã ngủ rồi mà!” Giang Tiểu Bạch vươn tay đẩy tay của anh ra, nhỏ tiếng mà hét lên nói: “Anh cẩn thận mà nhìn đường đi, nếu như anh đang cõng em mà ngã xuống, bây giờ em đang rất yếu đấy, không thể chịu được cú ngã của anh đâu đấy”
Yếu ớt?
Tiêu Túc lại cảm nhận được một cách rõ ràng, khi cô đẩy gương mặt của mình vẫn thật sự rất mạnh đấy, cô nhóc này……
Bên khóe miệng của Tiêu Túc không khỏi nở ra một nụ cười nhẹ nhàng, càng ôm chặt lấy cô hơn, nhìn con đường ở phía trước một cách chăm chú và nói với cô: “Khi nào nói cũng được, nói sớm hay nói trễ đều giống nhau cả, dù sao thì có thế nào đi nữa anh cũng sẽ không thay đổi ý định đâu”
“Được rồi được rồi” Giang Tiểu Bạch cắt ngang lời nói của anh: “Sao anh lại giống như luôn thề thốt với em chứ? Em cũng không phải không tin tưởng anh, em chỉ cảm thấy có hơi nhiều chuyện xảy ra trong đêm nay, bây giờ em rất mệt, em muốn trở về rồi nghỉ ngơi cho tốt trước đã, sau đó một khoảng thời gian thích hợp lại nói cho người lớn biết về quyết định của chúng ta sau, chắc chắn không thể kéo dài với bọn họ được đâu.”
“Ừm”
Giang Tiểu Bạch không hề nói đùa, cô thật sự rất mệt, lúc đầu còn có thể nói vài câu với Tiêu Túc, chọc anh vài câu, lúc sau lại càng ngày càng cảm thấy mệt, liền dựa vào lưng của Tiêu Túc mà trực tiếp chìm vào giấc ngủ, Giang Tiểu Bạch cũng không hề biết mình đã đi lên xe, sau khi vê đến nhà vẫn là Tiêu Túc ôm cô ấy lên lầu.
Giang Tiểu Bạch vẫn luôn ngủ rất sâu, làn da trắng trẻo thường ngày lại càng trở nên trắng bệch hơn khi bị bệnh, lại thêm vài nét yếu đuối.
Rất hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô vào ban ngày, lúc này lại giống như một chú mèo con mà cuộn người ở trong tấm chăn, bởi vì vẫn cảm thấy không thoải mái lắm, vì vậy đôi mày của cô vẫn luôn khẽ cau lại, gương mặt nhỏ của cô gần nhự muốn chau mày đến nhăn nheo.
Tiêu Túc đã xin nghỉ, không hề đi đến công ty, ở trong nhà chăm sóc Giang Tiểu Bạch.
Giang Tiểu Bạch ngủ một mạch đến buổi chiều, dạ dày đêm qua đều nôn đến trống rỗng, khi tỉnh lại đã đói đến không chịu được, thế nhưng cô vẫn không muốn ăn như cũ.
Sau khi tỉnh lại liên ngây ngốc mà nằm ở trên giường, vừa đắp chăn vừa nhìn đèn chùm ở trên đỉnh đầu, cũng không biết đang suy nghĩ về điều gì.
Mãi cho đến khi Tiêu Túc đẩy cửa đi vào, cô mới xoay đầu mà nhìn Tiêu Túc bước tới.
“Đã tỉnh rồi sao?”
Giang Tiểu Bạch gật đầu, chủ động vươn tay ra với Tiêu Túc, Tiêu Túc hiểu rõ ý của cô, ngồi xuống ở bên mép giường, sau đó kéo Tiểu Bạch vào trong lòng mình.
Người anh hơi lạnh, sau khi Giang Tiểu Bạch bị anh ôm vào trong lòng liền không nhịn được mà lẩm bẩm: “Lạnh quá.”
“Vậy anh cởi áo khoác ra nhé, bên trong nóng” Tiêu Túc nói xong liền định cởi áo khoác ra, Giang Tiểu Bạch ngay lập tức siết chặt lấy eo của anh một chút, lắc đầu nói: “Không cần đâu, ôm một lúc là ấm lên rồi”
Cô vẫn chưa hoàn toàn khỏi bệnh, tính cách giống như một đứa trẻ con mà làm nũng dính người, ôm lấy Tiêu Túc chưa được bao lâu liền cảm thấy hơi buồn ngủ lim dim.
“Lại buồn ngủ à? Không đói sao?”
“Hơi đói, nhưng mà em không muốn ăn”
Bàn tay lớn của anh đặt lên tấm lưng của cô, vừa giúp cô chỉnh lại tóc tai vừa dịu dàng nói: “Anh có nấu cháo, ngồi dậy ăn một chút đi”
“Lạnh quá.”
“Vậy anh cởi áo khoác ra nhé, bên trong nóng” Tiêu Túc nói xong liền định cởi áo khoác ra, Giang Tiểu Bạch ngay lập tức siết chặt lấy eo của anh một chút, lắc đầu nói: “Không cần đâu, ôm một lúc là ấm lên rồi”