“Không có thì cậu uống rượu gì chứ? Mới sáng sớm đã chạy đi uống rượu, chị hai à, chúng ta có thể đừng tùy hứng như vậy được không? Là người lớn, phải lý trí một chút, lần trước mình dẫn cậu đi uống rượu để giải tỏa áp lực, chứ không phải là để cho cậu mỗi khi tâm trạng không tốt đều sẽ như thế này đâu?”
Giang Tiểu Bạch nhắm mắt lại: “Vậy thì mình phải làm gì mới tốt đây?”
Giọng nói của cô nghe có vẻ vừa mệt mỏi vừa bất lực, Phương Đường Đường nhận thức ra được có lẽ thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi, tuy rằng cô ấy vẫn còn buồn ngủ như một con chó, nhưng bây giờ lại không thể không nói: “Bỏ đi, bỏ đi, thực sự là kiếp trước mình đã nợ cậu mà, bây giờ cậu đang ở đâu?
Mình sẽ đi siêu thị mua một chút đồ ăn uống, rồi sau đó đến tìm cậu nhé, được không?”
Thế là Giang Tiểu Bạch liền nói cho cô ấy biết địa chỉ.
Nửa giờ sau, Phương Đường Đường mang theo bao lớn nhỏ, cuối cùng cũng tìm được nhà của Giang Tiểu Bạch, nói chính xác hơn là nhà của Tiêu Túc.
Khi Giang Tiểu Bạch mở cửa cho cô ấy đi vào, nhìn thấy cô ấy mang theo rất nhiều đồ, định xách giúp cô ấy một chút.
Ai mà ngờ Phương Đường Đường lại trực tiếp nói: “Thôi được rồi, mình tự cầm là được, cậu nhìn xem bộ dạng ỉu xìu này của cậu đi nè, lại sô pha ngồi đi”
Giang Tiểu Bạch mím môi đỏ mọng, rồi thật sự đi tới sô pha ngồi xuống.
Phương Đường Đường tức giận vô cùng: “Cậu thật sự lại đó ngồi à, thật sự là không biết khách sáo mài! Nhỏ bạn tồi này!”
Nhưng cuối cùng cô ấy chỉ nhắc tới một câu, rồi tìm một chỗ để đặt tất cả đồ đạc xuống, sau đó sắp xếp ổn thỏa, vừa sắp xếp vừa nhìn đánh giá cách trang trí trong nhà: “Những thứ này đều là những đồ đạc trong ngôi nhà trước đây của cậu đúng không? Cậu sẽ bỏ trống ngôi nhà trước đây của cậu à?”
“Gần như vậy” Giang Tiểu Bạch uể oải đáp lại một câu.
Phương Đường Đường cũng không trả lời cô, vài phút sau đến ngồi bên cạnh cô, và đưa cho cô một ly sữa và một cái bánh sandwich.
Nhìn thấy vậy, Giang Tiểu Bạch cau mày nói: “Mình không muốn ăn những thứ này đâu.”
“Buổi sáng phải ăn những thứ này, ai lại đi uống rượu vào sáng sớm cơ chứ? Cậu đã ngủ cả đêm mà chưa ăn cái gì, bụng trống không mà uống rượu vào, bộ cậu không cần mạng nữa à?
Cậu không cần mạng nhưng tớ cần đấy, lỡ như cậu uống vào gặp phải nguy hiểm gì, thì vào lúc đó, tất cả các nợ nần đều sẽ đổ lên đầu tớ đấy”
“Đem ra đây! Đưa mình ăn!” Khí thế Phương Đường Đường hung dữ vô cùng nói với Giang Tiểu Bạch.
Giang Tiểu Bạch buồn rầu cực kỳ, rõ ràng là phiên muộn trong lòng nên gọi cô ấy qua, còn tưởng rằng cô ấy sẽ mang rượu đến cho mình, ai mà ngờ lại mang đồ ăn sáng đến, thậm chí còn hung dữ với cô.
Nhưng cuối cùng Giang Tiểu Bạch cũng nhận lấy bánh sandwich và sữa.
Cô cúi đầu, nhẹ nhàng cắn một miếng, nhạt nhẽo vô vị.
“Nào, mình sẽ nghe cậu bộc lộ hết tâm sự, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc đầu Giang Tiểu Bạch không trả lời, chỉ lặng lẽ uống sữa, dường như coi nó như là rượu, rồi sau đó lại cắn một miếng bánh sandwich.
Qua một khoảng thời gian mới kể cho cô ta nghe về tình cảnh buồn phiền của mình.
Phương Đường Đường nghe xong liền trừng mắt nhìn: “Không phải chứ?
Bây giờ đã là thời đại nào rồi? Mẹ cậu tin thì cũng kệ đi, nhưng chẳng lẽ cậu cũng tin hay sao?”
“Tớ không tin”
“Cậu không tin, vậy thì cậu vì cái gì mà lại buồn bực không vui thế?”
Giang Tiểu Bạch không nói chuyện, chỉ có thể tiếp tục cúi đầu cắn bánh sandwich.
Phương Đường Đường cố gắng hết sức suy nghĩ đến những lời nói và cả những biểu hiện vừa rồi của cô, đột nhiên hỏi: “Cậu buồn bực không vui, chẳng lẽ là bởi vì cậu sợ sau khi Tiêu Túc biết chuyện sẽ nghĩ giống như các người lớn à?”