Bỏ di động xuống, Giang Tiểu Bạch nhịn không được cảm thán.
Có người đúng là số mệnh thật tốt đó, không giống cô, vô cớ ngủ với người khác mất trắng lần đầu không nói, sau khi xác định quan hệ rồi bạn trai của mình còn chạy tới cứu người phụ nữ trong lòng của anh.
Nhưng mà Giang Tiểu Bạch cô luôn luôn tự tin, cho nên sẽ không lấn cấn quá nhiều ở loại chuyện này, tất nhiên cũng sẽ không trách Tiểu Nhan.
Lần này cô ấy có thể bình yên, cũng là một chuyện tốt.
Thứ mà cô đang bận lòng chính là, mình có nên tiếp tục như vậy với Tiêu Túc nữa hay không.
Hai người từ diễn thành thật đến loại hoàn cảnh này, cũng đã hoàn toàn làm lệch kế hoạch của cô.
Vốn dĩ kế hoạch của Giang Tiểu Bạch là, lấy cậu ta để lấp kín cái miệng hay lải nhải của mẹ già của mình, không cần suốt ngày thúc giục mình đi xem mắt hoặc là tìm bạn trai. Còn cô có thể yên lành mà sống cuộc sống độc thân của mình.
Nhưng mà ai biết, mọi việc sẽ phát triển trở thành như thế này?
Vào lúc Tiêu Túc tan làm, cậu ta có mang cho Giang Tiểu Bạch chút đồ ăn vặt. Đây là việc mà cậu ta thường làm gần đây. Hơn nữa dục vọng muốn sống của cậu ta thật đúng là rất mạnh mẽ.
Sau khi biết được cô thích những thứ nho nhỏ này, không ngờ lại cứ cách mấy ngày lại cho cô một phần quà nhỏ.
Hoặc là là vòng cổ, hoặc là là lắc tay, hai ngày trước là cái khuyên tai.
Bây giờ trong ngăn tủ của Giang Tiểu Bạch toàn là những món đồ nhỏ mà Tiêu Túc đưa cho. Cô đang nghĩ, nếu Tiêu Túc mà còn cứ đưa như vậy, không bao lâu hộp đựng trang sức của cô đã có thể bị chất đầy rồi.
“Quà với đồ ăn vặt”
Hôm nay Tiêu Túc đưa một cái hộp cho Giang Tiêu Bạch. Giang Tiểu Bạch ngồi dậy từ trên ghế sô pha, lười biếng mà giơ tay nhận lấy: “Hôm nay lại mua cho tôi thứ gì vậy?”
“Tự nhìn đi”
Giang Tiểu Bạch mở hộp ra xem, phát hiện thứ mà hôm nay Tiêu Túc mua cho cô thế mà lại là một chiếc nhãn. Kiểu dáng của chiếc nhẫn rất đặc biệt, thoạt nhìn có vẻ rất đắt tiền.
Giang Tiểu Bạch cũng không hề vội vã mà xỏ lên trên tay mình, cô chỉ liếc Tiêu Túc, trêu chọc hỏi: “Anh muốn cầu hôn với tôi à?”
Nghe lời nói của cô, động tác cởi áo vest khoác ngoài của Tiêu Túc chợt dừng lại, sau đó nhìn về phía cô, ánh mắt có chút khó hiểu.
“Làm sao vậy, không cầu hôn anh đưa nhẫn cho tôi làm gì?” Giang Tiểu Bạch lắc lư chiếc nhãn lóng lánh ánh sáng dưới ánh đèn, nụ cười bên môi càng tươi tắn hơn thêm vài phần: “Chúng mình mới hẹn hò bao lâu chứ Tiêu Túc, anh cứ vội vã muốn cầu hôn với tôi như vậy?”
“Đừng giải thích!” Giang Tiểu Bạch giơ tay ngắt lời cậu ta: “Tôi biết anh muốn nói gì đấy. Anh sợ tôi từ chối anh có đúng hay không?”
Tiêu Túc có chút cạn lời. Kỳ thật vào lúc cậu mua cái nhẫn này đúng là không có nghĩ nhiều, nhân viên hướng dẫn mua sắm còn giới thiệu cho cậu chiếc nào đắt tiền. Tiền mà lúc trước cậu tích cóp được, gần đây thường xuyên lấy ra tới mua quá cho Giang Tiểu Bạch.
Hôm nay mua nhẫn, cũng là vì những thứ khác đều tặng rồi, cho nên bèn muốn đưa thứ khác thôi, miễn cho đưa trùng đồ cô lại không vui.
Nhưng mà cậu ta lại không ngờ rằng, Giang Tiểu Bạch thế mà lại hiểu nhầm ý của cậu.
Vậy thì cậu phải nói như thế nào, phủ nhận à?
Nếu mà phủ nhận, bằng tính tình gàn dở của cô nhóc này, đến lúc đó chắc chắn lại muốn hỏi cậu, cậu ở bên cô có phải là vốn chẳng hề nghĩ tới việc kết hôn với cô hay không?
Nếu mà không phủ nhận, vậy thì……
Cùng cô ở bên nhau lâu rồi, bị cô gài bây nhiều lần, Tiêu Túc đã không còn ngờ nghệch như là trước kia. Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, cậu cảm thấy mình tốt hơn hết vẫn là đừng có nói thêm lời nào nữa.
Thấy cậu không nói lời nào, Giang Tiểu Bạch lại không quá vừa lòng. Cô còn tưởng rằng Tiêu Túc sẽ phản bác sẽ nói mỉa lại cô, làm sao lại cứ yên lặng thế?
Vì thế cô lại không hài lòng, bắt đầu gây chuyện với Tiêu Túc.
“Vì sao anh lại không nói lời nào, anh không thừa nhận có đúng hay không? Vậy cái nhẫn này của anh là mua cho ai?”