Cũng không biết đã đợi bao lâu, bên ngoài phòng họp rốt cuộc truyên đến tiếng bước chân đều đều. Hứa Tiểu Uyển vừa nghe được tiếng bước chân bèn lập tức quay đầu lại.
Mới qua bao lâu không gặp, Hàn Thanh đã gầy guộc hơn so với trước kia rất nhiều. Vừa nhìn qua là biết ngay trong khoảng thời gian này rõ ràng anh không hề được nghỉ ngơi thật tốt, trong ánh mắt cũng toàn bộ đều là tơ máu đỏ tươi.
Bởi vì chuyện của Tiểu Nhan, chắc chắn hẳn là anh đã bị rã rời cả về tinh thần và thể xác phải không.
Một bên phải quan tâm đến Tiểu Nhan, bên mặt lại phải thu xếp nhà họ Hạ, hai chuyện này cũng phải tiêu tốn không ít sức lực.
Nhìn đến Hàn Thanh như vậy, sự áy náy trong lòng Hứa Yến Uyển lại sâu đậm hơn một chút.
Bởi vì hành động của mình cô, vậy mà làm tất cả mọi người đều bị tổn thương. Có lẽ, cô không nên về nước.
Nếu mà cô vẫn luôn ở nước ngoài thì bây giờ cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Cũng không biết có phải bởi vì việc xảy ra lần này hay không, mà thái độ của Hàn Thanh đối với cô đã trở nên lạnh nhạt hơn. Khi anh tiến vào ngay cả câu chào hỏi cũng chưa nói với cô, kéo ghế dựa ra rồi lập tức ngồi xuống. Sau đó anh bèn lạnh lùng mà nhìn cô.
Hứa Yến Uyển tự thấy mình đuối lý.
Tuy rằng trong lòng cô cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ tiến lên phía trước đưa giấy tờ cho Hàn Thanh.
Hàn Thanh không nhận lấy, cô bèn duõi tay đặt văn kiện ở trên mặt bàn.
“Đây là tất cả những tư liệu quan trọng trong công ty.”
Nghe lời cô nói, Hàn Thanh hơi híp mắt, dường như cũng không biết rõ việc mà cô muốn làm hôm nay là gì.
“Hạ Liên Cảnh có quen biết với tôi.
Cũng là vì cậu ấy đã biết việc của Tiểu Nhan rồi, cậu ấy cảm thấy ấm ức thay tôi, cho nên mới làm những việc này.
Tuy rằng mọi việc là cậu ấy làm, nhưng tôi cũng có trách nhiệm. Việc chấn chỉnh lại nhà họ Hứa, tôi cũng không thể lại tiếp tục nhận sự trợ giúp của anh nữa. Những tư liệu này tôi đã sắp xếp lại hết rồi”
Hàn Thanh không hề mở ra những tư liệu đó, cũng không hề trả lời, chỉ yên lặng mà nhìn cô. Đợi sau một lúc lâu anh hỏi một câu: “Tôi chỉ muốn biết, cái việc phóng hoả kia, cô có biết sự thật ở trong đó không?”
Ý anh là đang hỏi cô, có phải biết người khác phóng hỏa, tuy rằng cô biết nhưng mà vẫn ngầm đồng ý, hay là thực ra cô hoàn toàn không biết một chút nào.
Hứa Yến Uyển nhìn anh, mím môi, sau đó ngồi xuống ở chỗ đối diện với anh.
“Chuyện này, nếu tính cả chuyện phóng hỏa thì đã xảy ra hai lần rôi. Có một lần là ở quán cà phê, lúc ấy tôi hẹn Tiểu Nhan ra để trò chuyện, lúc ấy Hạ Liên Cảnh đã muốn ra tay rồi. Nhưng tôi đã ngăn cậu ấy lại. Tôi đã nói với cậu ấy là tôi không muốn làm hại đến tính mạng của người khác. Tôi cho rằng…… cậu ấy hẳn là sẽ không làm như vậy nữa, nào ngờ rằng…..”
Cô đúng thật là không ngờ được, Hạ Liên Cảnh thế mà lại làm loại chuyện đó vào đúng ngày hôn lễ. Quan trọng nhất là cậu còn cố ý tự tính bản thân mình vào chuyện này.
Có lẽ cậu vốn là chẳng hề sợ hãi việc bị bắt ngục giam. Đây là chuyện mà sau đó Hứa Yến Uyển nghĩ kỹ mới nhận ra.
“Cho nên, cô đã sớm biết từ trước cậu ta có thể sẽ làm việc gây hại đến người khác, lại gạt không báo?” Trong ánh mắt mà Hàn Thanh nhìn cô lập tức mất đi độ ấm, nhìn cô chẳng khác nào đang nhìn một người chết.
Hứa Yến Uyển lần đầu tiên thấy loại ánh mắt này từ trên người Hàn Thanh. Cho dù từ nhỏ đến lớn anh ấy chưa bao giờ thích cô, nhưng mà ft nhất cách anh ấy đối xử với cô cùng là coi cô trở thành con gái của nhà quen biết với mình, không thích nhưng mà cũng chẳng hề chán ghét.
Chính là hiện tại, loại ánh mắt này đã trở nên hoàn toàn không giống lúc trước.
Trong ngực của Hứa Yến Uyển đau y hệt như bị kim châm vào lòng, gần như không thể thở nổi.
“Không phải, không phải như thế”
Cô có chút hoảng loạn mà giải thích với anh: “Vào buổi tối trước ngày hai người kết hôn, tôi đã uống rượu. Tôi đã uống rất là say nên vào lúc tôi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, tôi mới nhớ ra là phải tham gia hôn lễ của hai người.