Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 2040



“Như vậy cũng tốt” La Tuệ Mĩ trìu mến đưa tay xoa đầu con gái: “Bây giờ mẹ đi nấu cơm cho con”

“Vâng”

Lúc La Tuệ Mĩ xoay người đi ra ngoài lại đụng phải Hàn Thanh vừa mới từ bên ngoài trở về ở trước cửa.

“Tiểu Thanh? Sao con quay lại sớm vậy? Sao con không ngủ thêm một lát đi?”

Nói xong La Tuệ Mĩ lại phát hiện ra có gì đó không đúng, Hàn Thanh vẫn mặc bộ quần áo cũ, hơn nữa tinh thần nhìn có vẻ cũng không được cải thiện trái lại càng có vẻ mệt mỏi, thâm quầng ở dưới mắt lại càng nghiêm trọng hơn trước.

Thằng bé này, không phải bảo đi ngủ sao? Cả ngày thằng bé lại chạy đi đâu vậy?

Nhưng mà Hàn Thanh lại khế trả lời: “Con nghỉ ngơi xong rồi, tiếp theo cứ giao cho con mẹ nghỉ ngơi đi ạ”

La Tuệ Mĩ xua tay: “Vậy hai đứa trò chuyện trước đi, mẹ đi nấu chút gì để ăn rồi lát nữa mẹ sẽ đưa tới”

Sau khi nghe thấy giọng của Hàn Thanh Tiểu Nhan nhìn ra bên ngoài đầy mong đợi, sau đó nhìn thấy Hàn Thanh đi tới thì cô ấy hơi sốt ruột vén chăn muốn đứng dậy, Hàn Thanh đi vài bước đã tới chỗ cô ấy nắm tay cô ấy.

“Em dậy làm gì? Ngồi xuống đi”

Tiểu Nhan lại sốt ruột nhìn chằm chằm mặt của anh ấy thì thấy vẻ mặt của anh ấy tiều tụy, vành mắt đen nhánh, hơn nữa rõ ràng tơ máu còn nhiều hơn trước, hoàn toàn đỏ đậm nên vô cùng dọa người.

“Anh không nghỉ ngơi sao? Anh chạy đi đâu vậy?”

“Em vừa tỉnh ngủ sao? Có phải là đói bụng rồi không? Trên người có chỗ nào không thoải mái không?” Hàn Thanh cũng không trả lời câu hỏi của cô ấy, trái lại quan tâm hỏi Tiểu Nhan lắc đầu: “Em không sao, cũng không có chỗ nào không thoải mái, anh thì sao? Em nghe mẹ nói anh đi nghỉ ngơi nhưng sao tinh thần của anh vẫn kém như vậy chứ? Còn có đôi mắt tràn đầy tơ máu này nữa?”

Nhìn thấy Tiểu Nhan lo lắng cho mình thì sẽ phát hiện sự khác lạ ở trên người mình, Hàn Thanh biết nút thắt ở trong lòng của cô ấy hẳn là đã được mở ra hoàn toàn, anh mừng rỡ lại cảm động ôm cô ấy.

“Không sao, hẳn là bởi vì vừa tỉnh ngủ cho nên mới có nhiều tơ máu như vậy, đợi lát nữa sẽ không sao đâu.”

“Không được.”

Tiểu Nhan lại đẩy anh ấy ra: “Anh nhanh đi nghỉ ngơi đi, đừng ở đây chịu đựng nữa”

“Anh ngủ thiếp đi vậy em phải làm sao bây giờ?” Anh ấy khế hỏi cô ấy.

“Thế nào gọi là em phải làm sao bây giờ? Em sẽ tự chăm sóc cho mình nên anh nhanh đi ngủ đi”

Tiểu Nhan dùng sức đẩy anh ấy thế nhưng cơ thể Hàn Thanh lại không động đậy, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô ấy.

Cô không còn cách nào chỉ có thể khẽ cắn chặt môi dưới đổi cách nói khác.

“Anh có biết bây giờ mắt anh nhìn rất đáng sợ không, đỏ giống như ma vậy”

Nghe vậy Hàn Thanh sững sờ, trái lại không ngờ cô ấy đột nhiên sẽ nói như vậy, chỉ là bây giờ anh ấy không có gương nếu không anh ấy thật sự muốn xem thử có phải mắt của mình thực sự rất đỏ không, hơn nữa còn đỏ đến nỗi dọa cho người ta sợ.

“Cho nên em không muốn ở bên cạnh anh, vì vậy anh nhanh đi ngủ đi, nếu như mắt của anh vẫn còn đỏ như vậy thì đừng tới gặp em.”

Tiểu Nhan vừa nói vừa đẩy anh ấy, rốt cuộc Hàn Thanh bị cử động ngây thơ của cô ấy chọc cười lộ ra vẻ hết cách và ánh mắt cưng chiều, sau đó đưa tay xoa đầu của cô ấy.

“Được rồi, anh biết em muốn anh đi nghỉ ngơi, nếu như lúc này anh còn không đi thì không phải sẽ làm cho em lo lắng vớ vẩn sao?”

“Nếu anh đã biết sao còn chưa đi?”

“Không phải là vì muốn ở bên cạnh em sao?”

Tiểu Nhan nháy mắt mấy cái: “Vậy trước khi anh ngủ có thể nói cho em biết cả ngày nay anh đã làm gì không?”

Nụ cười trên mặt Hàn Thanh thu lại, đáy mắt hiện lên vẻ giết chóc đến nhanh mà biến mất cũng nhanh, Tiểu Nhan hoàn toàn chưa kịp bắt giữ được ánh mắt giết chóc kia thì đã không còn thấy tăm hơi đâu nữa.

Cho nên cô ấy cũng nghi ngờ có phải là mình nhìn lâm không.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv