Nghe vậy, Hạ Liên Cảnh khinh thường liếc nhìn đối phương một cái, cười khẩy: “Bổn thiếu gia từ trước đến nay làm chuyện gì đều không cần lý do, muốn thiêu cô ta thì thiêu cô ta thôi, làm sao?”
Sắc mặt của cảnh sát cũng lạnh đi.
“Cũng chính là nói, anh Hạ thừa nhận chuyện này là do anh sai khiến sao?”
“Ừ, là do tôi làm đấy”
Sau khi Hạ Liên Cảnh bị bắt đi, vài người bên phía cảnh sát bắt đầu thảo luận.
“Đây là đang xảy ra chuyện gì vậy? Anh ta dường như không sợ hãi chút nào, chẳng lẽ anh ta làm ra chuyện ngày hôm đó đã biết trước được bản thân sẽ bị bắt hay sao?”
“Hừm, người trẻ tuổi chính là kiêu ngạo, tự cao, phạm tội thì phải gánh chịu hậu quả, đợi sau này cảm nhận được khổ sở rồi, anh ta sẽ biết sai ngay thôi!”
Vì là con trai của tập đoàn nhà họ Hạ đang ngồi tù, vậy nên sự việc nhanh chóng xuất hiện trên mặt báo, Hứa Yến Uyển vốn cảm thấy trong lòng không yên, nhìn thấy Hạ Liên Cảnh bị bắt giam, trong lòng cô ta càng lo lắng hơn.
Những gì Hạ Liên Cảnh đã làm trong quá khứ, đó đều là việc của anh ta, cho dù anh ta có chết đi chăng nữa thì đó cũng là bản thân anh ta đáng đời.
Nhưng mà bây giờ anh ta vào tù vì mình, nghĩ như thế nào, Hứa Yến Uyển cũng cảm thấy trong lòng vô cùng áy náy.
Nhưng sau một hồi suy nghĩ, Hứa Yến Uyển lại cảm thấy anh ta thật sự đáng đời, ban đầu cô đã ngăn cản anh ta một lần, anh ta vậy mà còn có đến lần thứ hai, làm đại thiếu gia cảm thấy không thoải mái còn muốn tìm cảm giác mới mẻ hay sao?
An ủi đến an ủi đi, Hứa Yến Uyển cuối cùng vẫn đến gặp Hạ Liên Cảnh.
Chỉ mấy ngày không gặp, Hạ Liên Cảnh đã thay quần áo tù nhân, cả người gầy gò đi rất nhiều, khi vừa nhìn thấy Hứa Yến Uyển, hai mắt của anh ta đột nhiên sáng lên: “Anh còn nghĩ rằng cả đời này em sẽ không bằng lòng đến đây thăm anh nữa chứ”
Nhìn thấy Hạ Liên Cảnh như vậy, Hứa Yến Uyển cắn chặt môi dưới, thấp giọng hỏi: “Tại sao?
Cuối cùng tại sao anh lại làm như thế? Trước đây tôi nhớ đã từng ngăn cản anh rồi, nhưng mà tại sao anh vẫn như thế này? Anh không biết bây giờ là là xã hội pháp chế sao? Phạm tội là phải ngồi tù, bây giờ thoải mái rồi?”
Hạ Liên Cảnh yên lặng nhìn cô ta, một lúc sau mới thở dài nói: “Không sai, em đã ngăn cản anh một lần, nhưng mà em vẫn không vui, cho nên…”
“Vậy nên anh phóng hỏa đốt người sao?
Chẳng lẽ anh nghĩ rằng cô ấy bị thiêu chết thì tôi sẽ vui vẻ sao? Hạ Liên Cảnh, từ nhỏ anh rốt cuộc đã được giáo dục kiểu gì vậy, quan điểm không đúng đắn thành ra bộ dạng như thế này, nếu nó không đúng ý của anh thì anh sẽ phá hủy nó phải không? Cũng giống như những người bạn gái trước của anh, một khi đã không thích thì sẽ thẳng chân mà đá đi, hễ có gì vướng mắc, thì anh sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn để đối đãi. Bây giờ đối với người khác cũng như thế, anh cảm thấy anh làm những điều đó thì tôi sẽ cảm kích anh sao?
Sẽ không! Tôi sẽ chỉ ghét anh hơn mà thôi, không duyên không cớ làm những chuyện này chỉ tăng Ị”
thêm gánh nặng cho tôi Có lẽ đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cảm xúc của Hứa Yến Uyển kích động như thế, hoặc là lần đầu tiên nghe được cô ta đối với mình nói nhiều lời như vậy, vì vậy anh ta lặng lẽ nhìn cô ta.
Thật lâu sau, anh ta mới cụp mắt xuống nói: “Thật sao? Đã khiến em bắt đầu ghét anh rồi sao?
Anh xin lỗi, anh thấy hiện tại em chỉ có một mình, nên anh mới muốn giúp em làm chút gì đó, nhưng mà anh tiếp cận em em lại không vui, vậy nên anh chỉ có thể làm những điều này”
“Anh muốn giúp tôi làm chút việc gì đó? Vậy thì có rất nhiều cách để giúp tôi, tại sao lại lựa chọn cách cực đoan này, nói đến cùng vẫn không phải là do tính quá khích, tình tình thô bạo của anh sao, người như anh thật sự quá đáng sợ rồi.”
Hạ Liên Cảnh đột nhiên nhìn cô rồi cười: “Em sợ cái gì chứ? Anh sẽ không làm hại em, em là người phụ nữ duy nhất mà Hạ Liên Cảnh từng yêu.”
“Đủ rồi”
Hứa Yến Uyển đứng lên, thật sự không thể nói chuyện tiếp với anh ta được nữa: “Tôi đến đây để nói chuyện đạo lý với anh, anh lại nói chuyện tình yêu với tôi, kiểu người xem nhẹ mạng sống của người khác và không coi trọng mạng sống của chính mình như anh, có tư cách gì mà nói anh yêu tôi?”
Nói xong, Hứa Yến Uyển không nhìn Hạ Liên Cảnh thêm lần nào nữa, quay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của cô ta, Hạ Liên Cảnh cụp mắt xuống nhìn ngón chân của mình, chẳng lẽ là anh ta đã làm sai rồi?
Hay như Hứa Yến Uyển đã nói, bản thân là một người tính tình thô bạo, người không có tư cách để nói chuyện tình yêu?