Đến khi Hạ Liên Cảnh đi rồi, Hứa Yến Uyển cảm thấy toàn thân mất đi sức lực, lưng dựa vào tường từ từ trượt ngồi xuống, cô mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Vừa rồi cô ta thật sự rất sợ hãi, lúc đó cô ta thật sự nhìn thấy được dục vọng trong mắt Hạ Liên Cảnh, sợ hãi đến mức lo lắng Hạ Liên Cảnh sẽ phát điên rồi làm gì đó với chính mình.
Bản thân một đời trong sạch, nếu Hạ Liên Cảnh làm gì cô, cô thật sự sẽ không thể sống nổi.
Cũng may, Hạ Liên Cảnh cuối cùng cũng rời đi, bằng không nếu như anh ta có làm chuyện gì, với bộ dáng hung tợn của Hạ Liên Cảnh, có lẽ cô †a cũng không có cách nào phản kháng được.
Từ bệnh viện ra ngoài, trên đường đi Tiêu Túc cắn răng chịu đựng cảm giác đau đớn chỗ miệng vết thương, đáng lẽ phải nằm trên giường bệnh, nhưng lúc này cũng không dám nằm, chỉ có thể chạy thật nhanh để trở về nhà.
Tuy nhiên cậu ta không dám cứ như vậy mà về nhà, dù sao thì hôm nay nhìn thấy Tiểu Bạch tức giận như vậy, cho nên trên đường về Tiêu Túc đã mua rất nhiều đồ ăn cho Giang Tiểu Bạch, lúc đi ngang qua một cửa hàng trang sức, còn mua cho cô ấy một sợi dây chuyền ngọc trai.
Lúc cậu ấy đi vào cửa hàng với vết thương trên người, nhân viên bán hàng nhìn anh ta vẻ mặt vô vùng ngạc nhiên, mãi đến khi Tiêu Túc trả tiền cho chiếc vòng ngọc trai, cô mới không nhịn được hỏi: “Anh ơi, đây là quà cho người yêu của anh sao?”
Người yêu?
Tiêu Túc mím đôi môi mỏng gật đầu: “Ừ”
Cậu ta và Giang Tiểu Bạch đã là mối quan hệ yêu đương.
Nhân viên bán hàng mỉm cười: “Thưa anh, vậy thì anh thật tốt với người yêu của mình”
“Vậy sao?” Tiêu Túc trong lòng thấy khó hiểu, mình đối xử với Giang Tiểu Bạch thật sự tốt sao?
Nếu nói là tốt, cô ấy sẽ không tức giận mà quay người bỏ đi như vậy.
“Chắc chắn rồi ạ, anh đã bị thương đến thế này rồi mà còn nhớ mua quà cho bạn gái, vẫn nên chú ý đến sức khỏe của bản thân một chút”
Nói đến vết thương trên người cậu, Tiêu Túc có chút bối rối không biết phải làm sao, cậu đã làm cho cô ấy tức giận, không biết phải nhận lỗi thế nào?
Ngay sau đó Tiêu Túc nhanh chóng cầm lấy số quà và đồ ăn để lấy lòng ấy, vội vàng trở về nhà.
Trên đường đi, Tiêu Túc không ngừng suy nghĩ xem mình sẽ phải nói gì khi nhìn thấy Giang Tiểu Bạch, nghĩ tới nghĩ lui một hồi rồi cảm thấy mình thật ngốc, thật sự vẫn không biết phải nói sao mới có thể làm hài lòng cô ấy.
Tiêu Túc càng trở nên bối rối, lúc đẩy cửa nhà mở ra, chỉ thấy trong nhà tối đen như mực, một chút ánh sáng cũng không có, trong nhà vô cùng yên tĩnh, hoàn toàn không có người bên trong.
Có lẽ nào đã ngủ rồi?
Tách…
Tiêu Túc bật đèn ngoài hành lang, mở tủ giày ra xem, không có dấu vết có ai đã động đến giầy, Tiểu Bạch vẫn chưa trở về sao?
Nghĩ đến đây, Tiêu Túc sắc mặt thay đổi, vẫn xách theo túi đồ đi vào phòng ngủ.
Phòng ngủ cũng giống như phòng khách, tối đen, một bóng người cũng không có, chăn ga cũng không có dấu vết gì, vẫn y nguyên như ban ngày lúc rời nhà đi.
Nghĩa là, Tiểu Bạch cả ngày không về nhà sao? Cô ấy đã đi đâu sau khi ra khỏi bệnh viện?
Tiêu Túc đặt quà và đồ ăn lên bàn, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi cho Giang Tiểu Bạch.
“Xin lỗi, thuê bao bạn gọi đang tắt máy”
Âm thanh vang lên trong điện thoại là một giọng nữ ngọt ngào nhưng lạnh lùng.
Tiêu Túc tắt máy, cất lại điện thoại vào lại trong túi, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, đứng nhìn chiếc giường và túi quà tặng một lúc lâu, sau đó quyết định xoay người đi ra ngoài tìm kiếm.
Chính giờ phút này, Giang Tiểu Bạch đang nhảy múa trong quán bar.
Tiếng nhạc vang lên tận trời xanh nghe chói tai, Giang Tiểu Bạch ngồi chen chúc trên sàn nhảy, thân thể lắc lư theo nhịp điệu, đây là lần đầu tiên cô đặt chân đến một nơi như vậy, trước đây cô còn lo lắng bản thân không biết nhảy làm sao, ai mà biết được sau khi vào quan sát một lúc, phát hiện còn có rất nhiều người đều cũng không biết nhảy.
Nói dễ nghe thì là họ đang nhảy, nhưng thực ra đó là một nhóm người vừa nghe nhạc vừa nhảy múa rối loạn dưới những ánh chớp đèn ma thuật, theo tiết tấu của ánh đèn đó, nhịp điệu đều tăm tắp dường như giống nhau vậy.