Hứa Yến Uyển cố gắng tranh luận, nói được một nửa, nhưng đột nhiên suy nghĩ đến cái gì đó đột nhiên dừng lại chút, tâm trí của cô ta dường như nghĩ ra một cái gì đó, cô ta nghĩ ra lần trước Hạ Liên Cảnh trước mặt mình nói những lời kia.
Anh ta nói sẽ đi theo làm tùy tùng thay cô ta, sẽ thay cô ta làm chút chuyện.
Lễ nào, việc này là do anh ta đã làm ư?
Nghĩ đến đây, mặt Hứa Yến Uyển cắt không còn một giọt máu, cả người như đang ngã vào hầm băng.
Nếu như, nếu như chuyện này thực sự là do Hạ Liên Cảnh làm ra, vậy thì anh ta…
Ánh mắt của Lâm Hứa Chính không rời khỏi Hứa Yến Uyển, tự nhiên cũng quan sát được biểu cảm thay đổi trên khuôn mặt cô, cho nên rất nhanh đã cảm thấy được điều gì đó, anh ta nhíu mày lại: “Nhìn biểu cảm của em, dường như là biết được điều gì đó đúng không?”
Giọng nói của anh ta kéo thần trí của Hứa yến Uyển trở lại, nhìn vào ánh mắt trấn tĩnh của Lâm Hứa Chính, môi Hứa Yến Uyển khẽ di chuyển, khó khăn từ cổ họng mà phát ra âm thanh.
“Không, em không biết gì cả”
Cô ta hạ mắt xuống, không dám nhìn vào mắt của Lâm Hứa Chính: “Dù sao thì chuyện lần này cũng không phải do em làm, dù cho em có không thích Tiểu Nhan, nhưng em cũng không thể nào làm ra chuyện tổn thương Hàn Thanh được”
Cô ta biết rằng, Hàn Thanh đem Tiểu Nhan coi còn quan trọng hơn so với bản thân chính anh, ra tay với Tiểu Nhan đồng nghĩa với việc muốn lấy mạng của Hàn Thanh anh, cho nên, Hưa Yến Uyển từ trước đến giờ không bao giờ nghĩ sẽ làm gì với Tiểu Nhan.
Nếu thực sự phải làm gì đó để chiếm được sự chú ý của Hàn Thanh, vậy thì cũng như là tự mình hại mình.
Nhưng là cô ta cũng đã thử qua một lần rồi, Hàn Thanh căn bản cũng không cho cô ta sự quan tâm dư thừa nào.
Còn về Hạ Liên Cảnh, cô ta đã nghĩ rằng có thể là anh ta, nhưng sự việc vẫn chưa được làm rõ ràng, hơn nữa cô ta từ đêm đó đến giờ cũng chưa có gặp lại Hạ Liên Cảnh, hoặc có lẽ anh ta cảm thấy không có hy vọng gì vào chuyện với cô nữa rồi, liền trở về nước rồi, làm thế nào mà có thể làm những điều này cho cô ta chứ?
Tuy nhiên, lúc nãy cô có để lộ quá nhiều tin tức trên khuôn mặt của mình, do đó tầm nhìn của Lâm Hứa Chính cứ mãi đặt trên người mình không rời khỏi đầu của cô lúc nào, chính vào lúc Hứa Yến Uyển trong lòng cảm thấy sắp không thể trụ được nữa rồi, ánh mắt chằm chằm ấy mới chậm dãi rời khỏi người cô, tiếp theo nhanh chóng mở cửa xe rồi nói..
“Lên xe đi, đến bệnh viện trước đã”
Nghe thấy vậy, lúc này Hứa Yến Uyển mới thở phào nhẹ nhõm và theo sau Lâm Hứa Chính lên xe.
Lúc đang lái xe Lâm Hứa chính vẫn trong suy nghĩ, thực ra anh căn bản không hề nghi ngờ Hứa Yến Uyển, nếu như cô ấy muốn gây chuyện, trước kia cô ấy có rất nhiều cơ hội, không cần phải chờ đợi cho đến ngày hôm nay, huống hồ khi cô ấy nói chuyện với những người khác Lâm Hứa Chính cũng ở đó nhìn thấy.
Khi nghe tiếng có hỏa hoạn và Hàn Thanh bị thương, rõ ràng khuôn mặt của Hứa Yến Uyển lúc đó cũng rất mông lung, cô ta cũng hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, điều đó có nghĩa là cô ta không liên quan gì đến chuyện này.
Nhưng, ngay cả khi cô ta không nhúng tay vào, việc này với cô ta thoát khỏi không liên quan sao?
E là cũng không có đơn giản như vậy.
Dĩ nhiên, những lời này Lâm Hứa Chính cũng không có nói ra, thực hư sự việc cần điều tra tìm kiếm thêm chứng cứ, sau khi xác định mới có thể kết luận được.
Sau khi Hứa Yến Uyển thắt chặt dây an toàn, tâm hồn đã trôi đi rất xa, mặc dù đã mấy ngày không nhìn thấy Hạ Liên Cảnh, nhưng đêm qua cô ta đã ở bên ngoài uống rượu, nhưng lúc thức dậy cô tuyệt nhiên đã trong nhà của mình, có thể đưa cô ta về nhà, ngoài Hạ Liên Cảnh ra còn có thể là ai khác?
Chỉ là cô ta nghĩ vẫn không thông, anh ra rốt cuộc sao lại phải làm như vậy?
Làm cho Tiểu Nhan xảy ra tai nạn, làm Hàn Thanh bị thương, đối với Hạ Liên Cảnh anh không có bất cứ lợi ích gì, ngược lại còn sẽ làm cho Hứa Yến Uyển càng thêm không thích anh ta, cảm thấy tội lỗi của anh ta cũng quá nặng rồi.
Trước đây, Hứa Yến Uyển không muốn để ý đến anh ta, lý do đầu tiên chính là anh ta quá thích việc true hoa ghẹo nguyệt rồi, lý do thứ hai chính là tội lỗi trên người anh ta quá nặng rồi.
Mỗi lần nhìn vào trong mắt anh ta, Hưa Yến Uyển luôn có một ảo tưởng về một con thú săn mồi, chính là cảm giác một con thú hung dữ đang ngủ đông vào ban đêm, nhìn chằm chằm vào cô sẽ khiến cho mỗi sợi long trên người cô đều cảm thấy sự rùng rợn.
Cô ta không thích, cực kỳ không thích điều đó.