Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 2000



Nghe được giọng nói của cô, Hàn Thanh mới chắc chắn mình đã tìm được cô, rồi anh ấy ôm chặt cô vào lòng.

Sau khi Tiểu Nhan bị anh ấy kéo vào lòng, ngửi thấy hơi thở quen thuộc trên người anh,đồng thời cô cũng phát hiện ra là góc áo và góc chân quần của anh đều đã bị lửa thiêu rụi, cô muốn đưa tay chạm vào, nhưng Hàn Thanh lại giống như nhận ra rồi kéo tay cô lại, sau đó nắm lấy tay cô.

“Để anh dẫn em thoát ra ngoài nhé.”

“Tại sao anh lại đến?” Tiểu Nhan nhìn anh, cố gặng hỏi.

Nghe hỏi như vậy, động tác trên tay Hàn Thanh dừng lại một chút, sau đó quay đầu nhìn cø.

Trong ánh lửa, ánh mắt Tiểu Nhan vừa có chút lo lắng cùng giận dõi: “Anh nói đi, tại sao anh lại đến đây chứ, ngọn lửa lớn như vậy, anh không sợ chết sao?”

Cảm giác như có âm thanh của một cái gì bị đốt cháy rồi gấy ngang kêu lên, Hàn Thanh đột nhiên kéo cô lại gân mình hơn rồi nhìn xuống: “Em đang gặp nguy hiểm, tại sao anh lại không đến được chứ? Sau ngày hôm nay, anh sẽ là chồng của em rồi đấy”

Tiểu Nhan khẽ thở dài một hơi nhưng lại như bị nghẹn lại.

“Vậy em nói xem, tại sao anh lại đến đây? Nếu anh không đến thì chẳng phải em đã gặp nguy hiểm rồi sao?”

Tiểu Nhan cắn môi dưới: “Anh không sợ có chuyện gì sao? Lửa lớn như thế, ai biết được sẽ có thể xảy ra chuyện gì. Anh xông vào đây, lỡ xảy ra điều gì bất trắc thì làm thế hả? Sao anh lại ngốc như vậy chứ?”

“Ô”

Hàn Thanh trầm giọng khẽ cười, rồi ôm chặt cô vào lòng: “Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, anh sẽ luôn bảo vệ em, em cứ an tâm. Để anh đưa em ra ngoài nha.”

Được rồi, Hàn Thanh nhìn xung quanh, sau đó nói:” Chờ anh ở đây.”

Tiểu Nhan còn chưa kịp phản ứng gì thì anh đã buông tay rồi chạy nhanh ra ngoài, sắc mặt Tiểu Nhan đột nhiên thay đổi:” Người đâu rồi. Hàn Thanh anh đi đâu thết”

Nhưng không có tiếng trả lời, trong lòng Tiểu Nhan dần chìm xuống, tại sao khi lửa lớn như vậy lại chạy ra ngoài chứ?

Cũng không biết đã đợi bao lâu, khi Tiểu Nhan không kìm được lo lắng, muốn chạy ra ngoài cùng anh thì Hàn Thanh đã quay lại.

Anh cầm một cái chăn trong tay.

Chăn?

Tiểu Nhan nhìn anh tiến vào, sau đó trực tiếp làm ướt chăn rồi nhanh chóng quay lại quấn chăn lên người Tiểu Nhan.

“Đây là cái duy nhất không bị cháy, em khoác lên người rồi cùng anh ra ngoài ngay”

Nói xong, Hàn Thanh cầm tay Tiểu Nhan, chuẩn bị muốn xông ra ngoài.

Nhưng Tiểu Nhan lại chợt nghĩ đến chuyện gì đó, dừng lại hỏi anh: “Chờ đã, trên người em có chăn ướt, vậy còn anh thì sao?”

Hiện tại lửa đang bao trùm khắp nơi, nếu dùng chăn ướt trùm kín người lại, thật sự có thể giúp bản thân tránh bị bỏng, đây là một cách xử lý rất tốt.

Nhưng còn anh thì sao? Trên người anh không có gì, hơn nữa, sau lần trở về này, các vết cháy trên quần áo anh còn nghiêm trọng hơn cả lần trước!

Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan nhanh chóng đưa ra quyết định, cô nói: “Chúng ta cùng dùng chung cái chăn này!”

“Không được!” Hàn Thanh cương quyết từ chối cô: “Nếu dùng chung thì cuối cùng cả hai đều sẽ bị thương, mình em dùng thì ít nhất sẽ chỉ có một người bị thương!”

“Không!” Tiểu Nhan dùng sức lắc đầu, cô cắn chặt môi dưới để ngăn không cho nước mắt rơi: “Anh nói sai rồi, nếu dùng chung, ít nhất anh cũng không bị thương nặng như vậy. Anh nói qua hôm nay anh sẽ là chông của em, vậy em cũng là vợ của anh.

Em không muốn để mình anh bị thương, em có thể giúp anh gánh vác phần nào”

“Ngốc quá!” Hàn Thanh đưa tay hung hăng xoa đầu cô: “Anh là đàn ông, bảo vệ người phụ nữ của mình là lẽ đương nhiên, có gì cần em gánh chứ. Nghe lời anh, hiện tại cùng anh xông ra, chân chờ thêm nữa lửa sẽ càng ngày càng lớn”

Tiểu Nhan thấy ánh mắt kiên định của anh, có lẽ anh đã hạ quyết tâm không dùng chung chăn với cô, cô không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm tòi trong nhà tắm, cuối cùng cũng trông thấy một chiếc khăn tắm treo bên cạnh: “Anh dùng cái đó đi”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv