Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1997



Sau đó, cô ấy cùng Hàn Thanh nhỏ được phép đi theo, ba Hàn Thanh bị thương rất nặng, chỉ có thể sơ cứu trước khi được đưa đến bệnh viện. Mẹ vẫn ôm chặt cậu trong vòng tay, mà anh thật sự không có cơ hội để ngoảnh đầu ra ngoài xem.

Mẹ Hàn Thanh đã bảo vệ con mình rất tốt, nhưng đôi mắt của bà ấy thì vẫn đang nhìn chằm chằm vào cơ thể của chồng mình, đôi mắt bà ấy đã đỏ hoe.

Nhân viên cứu hộ trên xe vẫn đang cố gắng sơ cứu cho ba Hàn Thanh, trong lúc đó, mẹ Hàn Thanh vẫn ôm chặt con mình, vì không muốn để Hàn Thanh nhỏ phải đối mặt với bộ dạng của ba mình lúc này.

Khi đến bệnh viện, ba Hàn Thanh đã lập tức được đưa vào phòng cấp cứu.

Hai mẹ con đứng đợi bên ngoài phòng, một nhân viên y tế đi ngang qua, mẹ Hàn Thanh vội vàng đứng dậy nói: “Xin lỗi, con tôi đang bị thương ở tay.”

Nhân viên y tế lúc này mới nhìn thoáng qua, phát hiện đứa trẻ bị thương ở bàn tay đến mức máu thịt lẫn lộn, không thể nhìn tiếp được, liền vội vàng nói: “Trời ơi, sao để bị thương thành như vậy chứ? Đau lắm, phải không cháu? Hãy đi với cô nhé, để cô sẽ xử lý vết thương cho cháu nha”

Nhân viên y tế nói vậy liền muốn tới dắt Hàn Thanh nhỏ đi, nhưng Hàn Thanh nhỏ lại nằm im trong lòng mẹ, liên tục lắc đầu: “Không, cháu không đi đâu, cháu muốn ở chỗ này chờ ba”

Nhân viên y tế nghĩ đến người bị thương bên trong, thật sự không dám nhớ lại, bởi vì người đó bị thương rất nghiêm trọng, cũng không biết có thể cứu được hay không.

“Cháu trai nhỏ à, ba cháu ở bên trong đang được cứu chữa rồi, trong đó đều là các bác sĩ rất giỏi và nhân viên cứu hộ, cháu ở chỗ này chờ cũng vô dụng, trước tiên cùng cô đi xử lý vết thương trước, chờ xử lý xong, cô liền dẫn cháu trở lại đây ngay, được không?”

Hàn Thanh nhỏ dường như còn muốn nói gì đó, mẹ ở phía sau anh liền đẩy lưng anh ra, giọng nói ôn hòa nhẹ nhàng như gió thổi: “Hàn Thanh nghe lời nào, ngoan ngoãn nhé, cùng cô y tá đi xử lý vết thương trước, nếu con để thế này rồi bị nhiễm trùng, ba tỉnh lại thấy sẽ phải lo lắng cho con nhiều lắm đó”

Chỉ sau câu nói đó đã khiến Hàn Thanh nhỏ động lòng, môi khẽ rung lên, cuối cùng vẫn gật đầu, sau đó đi theo cô y tá để xử lý vết thương.

Lúc rời đi, Hàn Thanh vấn luôn quay đầu lại nhìn mẹ.

Trên mặt mẹ Hàn Thanh vẫn luôn mang theo nụ cười ôn hòa: “Đi thanh đi con, mẹ ở đây chờ con trở về”

Hàn Thanh nhỏ dần quay đầu lại và theo y tá rời đỉ.

Mẹ Hàn Thanh dõi nhìn theo thân ảnh nhỏ bé của Hàn Thanh, trong mắt tràn đầy sự áy náy, làm một người mẹ, bà ấy vốn dĩ nên cùng con trai mình đi xử lý vết thương. Dù sao tay con trai bị thương thành bộ dạng này, làm mẹ thì nên ở bên cạnh chăm sóc, nhưng lúc này bà ấy có lẽ thật ích kỷ, chồng sinh tử còn chưa rõ, bà ấy lúc này thật sự là không thể rời đi được.

Vừa rồi ở trên xe cứu thương, bà ấy vẫn cố gắng giữ chặt Hàn Thanh, chỉ vì không muốn cho cậu nhìn thấy bộ dạng lúc đó của ba mình.

Bởi vì ba nó trông như thế nào, nếu nhìn…thì thực sự rất đáng sợ.

Lúc bà ấy vừa nhìn thấy hình ảnh chồng, như thể có một con dao đang đâm thẳng vào trái tim bà ấy vậy.

Cảnh tượng như vậy, tuyệt đối không thể để cho đứa nhỏ nhìn thấy, bà ấy thật sự lo lắng sẽ để lại một hình ảnh ám ảnh cho Hàn Thanh.

Hàn Thanh nhỏ được cô y tá dẫn đi xử lý vết thương trên tay, y tá lúc đầu nhìn thấy vết thương của anh, quả thực là không biết bắt đầu từ đâu nữa.

Bởi vì dường như không còn vị trí nào trên bàn tay của đứa trẻ là còn nguyên vẹn, máu thịt như xoắn vào nhau, cho dù là y tá nhiều năm kinh nghiệm như vậy, lúc này nhìn thấy đứa trẻ đau đớn như thế, cô ta vẫn phải mím chặt môi không dám nói gì… Cô ta có thể cảm nhận được sự đau đớn tột cùng đó.

Thái độ của y tá đối với Hàn Thanh nhỏ rất dịu dàng, ngay cả khi nói chuyện cũng vô cùng nhẹ nhàng ân cần: “Cháu trai nhỏ à, bị thương như vậy chắc là đau lắm đúng không? Đừng lo lắng nhé, cô nhất định sẽ thật nhẹ nhàng với cháu. Nếu đau thì cứ nói với cô nha, cô sẽ cố gắng để nhẹ nhàng “

hơn: Hàn Thanh nhỏ không nói lời nào, chỉ khẽ nhắm mắt vẻ đồng ý.

Sau đó, y tá chăm sóc vết thương cho cậu, lúc đầu, cô y tá đặc biệt chú ý đến nét mặt của Hàn Thanh nhỏ, vì sợ anh sẽ đột nhiên kêu lên hoặc khóc lóc đau đớn. Nhưng về sau, cô lại có chút kinh ngạc, bởi vì Hàn Thanh nhỏ từ đầu đến cuối không hề khóc, cũng không hé miệng kêu la một câu nào.

Sức chịu đựng đáng kinh ngạc này khiến người y tá sững sờ, rồi cô lại cảm thấy đáng thương cho đứa trẻ nhỏ, vì đoán rằng đứa trẻ nhỏ này có thể vì đang rất lo lắng cho ba mình.

Nghĩ đến đây, cô y tá đưa tay xoa nhẹ đầu Hàn Thanh nhỏ, dịu dàng nói: “Đừng lo lắng, ba cháu nhất định sẽ không sao đâu”

Nghe thấy vậy, Hàn Thanh nhỏ vội ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào cô y tá. Ánh nhìn trong đôi mắt bé nhỏ đó như chạm tới trái tim của cô y tá, và cô ta cũng chỉ có thể an ủi nói: “Cô sẽ cùng cầu nguyện với cháu nhé, ba của cháu rồi sẽ ổn thôi, nha”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv