Hơn nữa ông ấy cũng đã hứa, phải chăm sóc thật tốt cho hai mẹ con họ cả đời.
“Đi thôi, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi „ này.
Ba Hàn Thanh một lần nữa cố gắng đứng dậy, ôm Hàn Thanh chạy ra ngoài, nhưng một giây Sau, xà ngang lại rơi xuống theo hướng họ đi, ông ấy không kịp tránh. Rồi bỗng nghe một tiếng râm, thanh xà ngang nặng nề đè xuống, đập trúng người ông ấy.
Lực đè nặng nề đó, giống như ngàn vạn ngọn núi đồng thời sụp đổ xuống, lúc ba Hàn Thanh ngã xuống, ông ấy đã có cảm giác trong người mình hình như đang hộc máu ra, may mắn thay, là Hàn Thanh đã được ông ấy bảo vệ.
Bởi vì vừa rồi khi xà ngang rơi xuống, ông ấy đã kịp đẩy Hàn Thanh nhỏ sang một bên.
“Ba ơi!” Sau khi Hàn Thanh nhỏ bị đẩy ra, người lảo đảo ngồi dậy trên sàn nhà, đau đến mức anh nhăn miệng đầy đau đớn, nhưng rất nhanh khi nhìn thấy ba mình bị thanh xà ngang đè trúng, trên đó đều là lửa, và lửa đã bắt đầu thiêu đốt tới quần áo và làn da của ba, thì Hàn Thanh nhỏ lập tức trở nên hoảng hốt đến bất chấp tất cả, nhanh chóng chạy tới.
Hàn Thanh nhỏ muốn đỡ ba đứng lên, nhưng ba Hàn Thanh vốn đã choáng váng, gần như đang dần mất đi ý thức, lúc này bị thanh xà ngang nặng nề đè lên như vậy, thì lập tức ngất xỉu đi.
“Ba ơi, ba mau đứng dậy đi!” Hàn Thanh nhỏ lòng như lửa đốt, nhưng gọi thế nào ba anh cũng không có phản ứng gì, như không thèm để ý đến anh vậy, anh kéo tay ba để di chuyển ra ngoài cửa, nhưng cũng không thể nào kéo được. Cuối cùng Hàn Thanh nhỏ như ý thức được cái gì, đứng dậy đẩy thanh xà ngang đang đè lên người ba.
Nhưng xà ngang nặng quá, hơn nữa còn rất nóng, Hàn Thanh nhỏ vừa chạm tay vào, liền nghe thấy một tiếng xèo của bị bỏng vang lên, đau đến nỗi lập tức rút tay lại, sau đó cúi đầu dùng sức thổi vào lòng bàn tay.
Đau quá.
Hàn Thanh nhỏ lúc này suýt chút nữa thì khóc thét lên.
Nhưng anh đã sớm nhận ra lòng bàn tay của mình khi chỉ mới chạm vào một chút như thế này đã đau không chịu nổi, thì ba anh đang bị như thế sẽ càng đau đớn hơn gấp trăm lần hay sao?
Sau khi nghĩ đến điều này, cho dù Hàn Thanh nhỏ có cảm thấy đau đớn và sợ hãi như nào đi nữa, anh cũng dũng cảm đặt lại tay mình xuống thanh xà ngang, một cơn đau xuyên thấu từ lòng bàn tay, nhưng anh không dám từ bỏ mà dùng hết sức lực của mình để đẩy nó đi.
Cậu muốn giúp ba, chắc chắn ba đang đau đớn lắm, vì anh không ngoan, nếu không lấy vở ra tô vẽ thì đã không xảy ra chuyện như thế này.
“A, ba, ba ơi, mau đứng lên đi, ba…”
Ba Hàn Thanh ý thức dần dần phục hồi, ông ấy bên tai nghe thấy tiếng Hàn Thanh gọi, giống như tiếng nức nở tuyệt vọng của một con vật nhỏ, từng tiếng một, giống như một mũi dao đâm thẳng vào trái tim của ông ấy.
Ba Hàn khó khăn mở mắt ra, cuối cùng cũng nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.
Con trai của ông, vì để đẩy xà ngang đang đè lên mình, đôi bàn tay trắng nõn bé nhỏ của nó đã bị bỏng rồi, ngọn lửa đang dần leo vào góc quần của Hàn Thanh một cách không thương tiếc, nhưng Hàn Thanh nhỏ không thèm để ý đến, và vẫn đang cố gắng đẩy thanh xà đè trên cơ thể ông ấy.
Làm thế nào, làm thế nào có thể được chứt Ông ấy là một người đàn ông, không, ông không chỉ là một người đàn ông, ông còn là một người chồng, một người bail Làm sao ông ấy có thể nằm đây và để con trai bé nhỏ của mình phải chịu những nỗi đau như vậy!
Lửa đã bùng lên dữ dội, những người xung quanh nhận ra đều chạy ra ngoài, có người vội vàng gọi cảnh sát, có người thì như rùa thụt đầu sợ hãi, lo sợ sẽ bị ảnh hưởng bởi ngọn lửa.
“Hàn Thanh” Ba Hàn Thanh khó khăn nói, Hàn Thanh nhỏ vẫn đang cố đẩy thanh xà, quay đầu lại đột nhiên nghe thấy tiếng ba nói, liền tiến tới trước mặt ba: “Ba, ba, ba tỉnh rồi”
Ba Hàn Thanh bị đè lên lưng. Da thịt đều đã bị lửa thiêu đốt đến mức đã bất tỉnh, nỗi đau hằn sâu khiến ông ấy chỉ muốn ngất đi, nhưng vì để cố gắng cứu con trai đang ở trước mặt khiến ông ấy không thể từ bỏ thế này, nên ông ấy chỉ có thể nói với Hàn Thanh nhỏ: “Con không thể ở đây được nữa, mau chạy ra ngoài trước khi lửa ập đến ” Hàn Thanh nhỏ vốn rất nghe lời ba mẹ, nếu là bình thường khi nghe được những lời này, chắc chắn sẽ chạy ra khỏi cửa không chút do dự.
Nhưng không biết tại sao lúc này khi nghe thấy ba nói vậy, thì hai mắt cậu đột nhiên mở to, sau đó lắc đầu liên tục.
“Không con sẽ không làm vậy đâu.”
“Nghe lời ba nào, Hàn Thanh” Ba Hàn Thanh lộ ra một nụ cười dịu dàng, đưa tay nhẹ nhàng lau sạch vết than đen trên mặt Hàn Thanh nhỏ, nhìn thấy bàn tay nhỏ rớm đầy máu của con, ông ấy cảm thấy vô cùng đau khổ, nhưng không phải là lúc để đau khổ, ông ấy chỉ có thể nhẹ nhàng dỗ dành Hàn Thanh nhỏ.
“Hàn Thanh à, ba sẽ không bỏ lại hai mẹ con đâu. Do con quá yếu nên không thể giúp ba đẩy xà nhà đi được. Nên bây giờ, trước khi ngọn lửa ập đến cửa, con hãy nhanh chóng lao ra ngoài.