Có lúc, Tiểu Nhan cũng không biết là do khả năng tự chủ của anh tốt hay là không có chút hứng thú gì với cô.
Nhưng cô thật sự không hề hoài nghỉ tình cảm của bản thân đối với anh, sự thích thú của anh đối với bản thân, tâm ý đối với bản thân, cô là có thể cảm nhận được, dù gì ngoài những việc đấy, những phương diện khác anh đối với mình đều rất chủ động.
Có lẽ, khả năng tự chủ của anh tốt!
Hoặc có lẽ, tuổi anh đã khá lớn, nên nhiều phương diện lực bất tòng tâm!
Nghĩ đến đây,nét mặt của Tiểu Nhan có chút tế nhị.
Cô cũng không biết bản thân đang nghĩ như thế nào nữa, đột nhiên lại ngẩng đầu lên nhìn Thanh Hàn: “Cái đó, với tuổi tác của anh bây giờ khả năng kiềm chế có phải là khá tốt không!
Hoặc là, có chút lực bất tòng tâm rồi?”
Thanh Hàn vừa đóng cúc áo xong, chuẩn bị ngồi xuống ăn cơm, nghe thấy Tiểu Nhan nói thế, ánh mắt có chút biến đổi.
“Em nói gì cơ?”
Ánh mắt thế này, Tiểu Nhan phút chốc hiểu rằng mình đã nói điều không nên nói, lập tức cúi đầu ăn cơm: “Không, không có gì”
Sau khi cúi đầu mặt cô lộ vẻ hối hận ăn năn, hối hận chết đi mất, vừa nãy tại sao cô lại lỡ miệng nói ra những lời đó chứ? Thanh Hàn là đàn ông, năng lực của đàn ông nếu như bị nghỉ ngờ, nhất định sẽ làm tổn thương đến anh.
Haizz, cô cũng không biết bản thân mình sao nữa, lẽ nào dạo này bị anh chiều hư rồi không, cho nên mới bắt đầu không kiêng nể gì cả, chuyện gì cũng dám nói rồi!
Anh ngồi trước mặt cô không động đậy, Tiểu Nhan ngại ngùng ngẩng đầu lên, đẩy thức ăn lại chỗ anh: “Ăn cơm trước đã”
Nói xong liền lập tức cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn mắt của Thanh Hàn, cô vừa nãy đúng thật là suýt chút nữa tìm đường chết, hi vọng Thanh Hàn không nghĩ ngợi nhiều là tốt rồi.
May mắn là, phía sau đó Thanh Hàn không tiếp tục nói về chủ đề này nữa, ngồi xuống ăn cơm, mặt không biểu cảm, Tiểu Nhan trộm nhìn anh, cảm thấy hình như anh không để ý chuyện này lắm, hoặc là cũng có thể mặt không biểu lộ ra bên ngoài mà thôi.
Hai người yên lặng ăn cơm xong, lúc đó Tiểu Nhan luôn nghĩ về vấn đề tâm trạng của Thanh Hàn lúc đó, cho nên việc lúc sáng đã quên hết rồi.
Sau khi ăn cơm, Tiểu Nhan ngồi trên ghế không muốn động đậy, Thanh Hàn đứng dậy điềm tĩnh thu dọn bát đũa. Tiểu Nhan vốn dĩ muốn dậy phụ giúp dọn dẹp, nhưng nghĩ lại, cứ để anh làm đi, để xem anh khoan dung cô nhiều đến nhường nào.
Đợi đến lúc anh bỏ đồ ra, Tiểu Nhan liền chạy đến sofa nằm, một lát sau cô liền cảm thấy có chút buồn ngủ, nghe thấy bước chân của Thanh Hàn trở về.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, nhưng mắt Tiểu Nhan quả thực là đã trùng xuống, căn bản không muốn mở mắt nữa.
Đột nhiên, cả người cô bị bế lên không trung, Tiểu Nhan bị dọa làm cho giật mình, hoảng loạn mở mắt ra, nhìn trực diện vào mắt của Thanh Hàn, cô ngơ người ra.
“Sao thế?”
Thanh Hàn ôm lấy cô, không nói lời nào hướng về phía tầng trên đi lên.
Tiểu Nhan vốn dĩ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã bị bế lên phòng anh.
Trước khi hai người kết hôn, tuy rằng không sống ở bên này, nhưng vẫn luôn ngủ khác phòng, đây là lần đầu tiên anh ôm Tiểu Nhan vào phòng anh.
Khi gáy cô chạm vào vào chiếc gối mềm mại, Tiểu Nhan mới dần hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Đáng tiếc lúc này mới phản ứng lại thì đã quá muộn rồi, Thanh Hàn đã giữ chặt lấy tay cô, cúi đầu định hôn cô.
“Đợi, đợi chút!” Tiểu Nhan hoảng loạn kêu anh dừng lại, trong ánh mắt đều là sự căng thẳng: “Này, anh bình tĩnh lại đi.”
“Lực bất tòng tâm?”
Thì ra, Thanh Hàn vẫn luôn nhớ bốn chữ đó mà cô nói, nét mặt rất tế nhị, tiện thể nhướn mày, anh có phải lực bất tòng tâm hay không, buổi tối hôm đó em còn không biết hay sao?”