Sau đó Hứa Yến Uyển đứng đó, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng.
“Cô dám cướp người đàn ông của tôi, thì tôi sẽ không để cho cô được chết toàn thây đâu”
“A..a..!”
Tiểu Nhan trong mộng sợ tới mức hét đến chói cả tai, nhưng không có năng lực phản kháng, trong giấc mộng đó cô ấy tựa như một con rối mặc cho người khác khống chế.
Hình ảnh phía sau rất đẫm máu, sau khi cô bị tiếng chuông điện thoại dọa cho bừng tỉnh, thì ngồi thở hổn hển, mồ hôi lạnh thấm vào áo khoác, ngay cả trán cũng đầy mồ hôi.
Nhưng đáng sợ hơn chính là, lúc này trong phòng vẫn đang tối đen, nhưng cửa lại tự nhiên bị đẩy ra, chuông điện thoại di động cũng vang lên cùng một lúc.
Tiểu Nhan lập tức chỉ còn lại một ý nghĩ, cảnh tượng trong mộng giống như sắp xảy ra đến nơi rồi vậy”
Lúc này, cô ấy liền sợ tới mức nhảy dựng lên.
Phải làm gì đó thôi.
Hàn Thanh có cảm giác không ổn, nhanh chóng bật công tắc đèn trong phòng lên.
Rất nhanh cả phòng sáng rõ lên, đôi mắt hai người nhìn nhau, lúc nhìn thấy Hàn Thanh, trái tim Tiểu Nhan đang bối rối bất an kinh động, sau đó liền dần dần ổn định lại.
Hàn Thanh nhìn thấy tóc Tiểu Nhan ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt, bước nhanh về phía cô.
“Có chuyện gì vậy?”
Hàn Thanh ngồi xuống bên giường, lúc tay chạm vào Tiểu Nhan, cả người cô sợ tới run lên, sau đó theo bản năng né tránh sự đụng chạm của anh.
Sau đó, Tiểu Nhan lại ý thức được mình biểu hiện như vậy hình như hơi thái quá, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nhưng trông còn khó coi hơn cả khóc.
“Anh đã nghỉ làm sao? Em tối nay không nấu ăn, anh tự gọi đồ ăn đi, rồi ăn một chút đi nhé”
“Không cần nói tới chuyện này” Hàn Thanh nắm lấy tay cô, sau khi chạm vào cô mới phát hiện quần áo của cô có chút dính, Hàn Thanh ngay sau đó kiểm tra lưng cô ấy, thì mới phát hiện quần áo của cô ấy đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp hết, anh ấy lập tức nhíu mày: “Chuyện gì xảy ra vậy? Em thấy không khỏe à?”
“Không, không” Tiểu Nhan thở gấp gáp, lắc đầu đáp: “Em chỉ là vừa rồi gặp ác mộng, sau đó tỉnh lại, thì có, có chút sợ hãi, vừa đúng lúc anh mở cửa bước vào,nên khiến em hoảng sợ thôi”
Cô ấy giải thích như vậy, cũng có chút hợp tình hợp lý, nhưng ánh mắt sợ hãi của cô lại nói với Hàn Thanh, sự tình sợ không chỉ là đơn giản như vậy.
Nhưng hiện tại cô ấy đang sợ hãi như vậy, nếu hỏi lại có thể sẽ khiến cô nhớ lại thì sẽ càng thêm sợ hãi hơn.
Hàn Thanh quyết định dứt khoát, không tiếp tục hỏi nữa, rồi xoay người mở tủ, đưa cho Tiểu Nhan một bộ quần áo mới”Đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là một giấc mơ thôi. Bây giờ trời lạnh lắm. Mặc quần áo ướt sẽ bị cảm lạnh. Em mau mặc quần áo mới vào trước đi, thay xong rồi ra nói chuyện với anh”
“Dạ vâng”
Tiểu Nhan nhận lấy bộ quần áo, tay vẫn còn đang run rẩy, Hàn Thanh khẽ mím môi lại, không nói gì.
Tiểu Nhan đi thay quần áo, Hàn Thanh quay lưng lại, cầm lấy điều khiển từ xa tăng nhiệt độ lên một chút, một lúc sau liên nghe thấy tiếng cô gái phía sau thì thầm nói: “Em đã thay đồ xong rồi.”
Hàn Thanh xoay người lại.
Thời gian thay quần áo, Tiểu Nhan đã điều chỉnh lại tâm trạng tốt hơn, khi nhìn anh, ánh mắt không còn sợ hãi như trước nữa, Hàn Thanh bước tới, ôm cô vào lòng.
“Đói bụng không? Em muốn ăn cái gì?”
Mặc dù mới từ bên ngoài trở về, nhưng nhiệt độ trên người anh ấy vẫn rất ấm áp, hơi thở quen thuộc khiến Tiểu Nhan cảm thấy rất an toàn. Dựa vào anh, cô vô thức nắm chặt vạt áo Hàn Thanh, nhắm mắt rồi khẽ hít một hơi thật sâu.
“Em chỉ hơi đói một chút thôi, nhưng em mệt quá.”
“Em chỉ cần ăn thôi, anh không để em làm gì đâu”
“Hừm” Tiểu Nhan nhắm mắt suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Em không biết mình muốn ăn gì nữa, em mệt quá”