Có lẽ cô ấy cũng không nhận ra nên không thể kìm hãm tình cảm của mình một cách kịp thời được. Bây giờ mọi chuyện đi tới nước này nên vấn đề của cô ấy cũng đang trở nên rất lớn.
Phương Đường Đường thấy cô ấy không nói gì thì định mở miệng nói thêm vài lời.
“Cậu đừng nói nữa.”
Nhưng Giang Tiểu Bạch lại ngắt lời Phương Đường Đường rồi dựa vào hàng ghế đằng sau, nhắm hai mắt lại rồi không nói gì nữa.
Là bạn thân của nhau nên Phương Đường Đường có thể cảm nhận được luồng không khí xung quanh Giang Tiểu Bạch đang dần dần thay đổi, thế nên cô ấy cũng không nói gì nữa mà chỉ gật đầu một cái.
Sau khi tới nhà họ Phương, Giang Tiểu Bạch vào nhà chào hỏi bố mẹ của Phương Đường Đường. Bố mẹ cô ấy vô cùng nhiệt tình, họ tiếp đãi Giang Tiểu Bạch một lúc lâu rồi phải đi ra ngoài vì có việc gì đó.
Giang Tiểu Bạch ăn rất nhiều, ăn xong thì cô ấy ra ghế sô pha nằm một lát, chẳng muốn động đậy gì cả.
“Đầu bếp nhà cậu nấu ăn ngon thật đấy. Có tiền thích thế này cơ mà, muốn ăn thì mời đầu bếp, không cần tự mình động tay động chân làm gì cả, ăn xong thì có người thu dọn chén đũa giúp.
Đúng là quá hạnh phúc, quá viên mãn.”
“Gả cho người có tiền, trở thành bà chủ giàu có thì cậu cũng có thể có được những thứ đó mà”
Giang Tiểu Bạch xua tay: “Bà chủ giàu có đâu có dễ làm như vậy đâu, tốt hơn hết là tớ cứ tự thân vận động, cơm no áo ấm là được rồi”
Giang Tiểu Bạch vừa nói xong thì tiếng chuông điện thoại của cô ấy vang lên. Cô ấy nhìn thoáng qua thì chỉ thấy trên màn hình đang hiển thị một số điện thoại lạ. Vốn dĩ cô ấy định nhấc máy nhưng sau khi suy nghĩ một hồi thì lại không nhận nữa.
“Ai gọi cho cậu vậy?” Phương Đường Đường hỏi.
Giang Tiểu Bạch trả lời: “Tớ không biết, người lạ thì phải”
“Cậu chạy đi như thế này mà Tiêu Túc không gọi điện thoại cho cậu à? Người đàn ông này có lương tâm không thế? Sau khi ngủ với con gái nhà người ta rồi thì lại hờ hững như thế à?”
“Tớ cho số của anh ấy vào danh sách đen rồi.”
Thế nên Tiêu Túc mới không thể gọi điện cho Giang Tiểu Bạch được. Và đó cũng là lí do mà khi nhìn thấy dãy số xa lạ kia, Giang Tiểu Bạch lại có cảm giác rằng Tiêu Túc dùng số điện thoại của người khác để gọi cho mình nên cô ấy mới không dám nhấc máy.
Bây giờ cô ấy không muốn nghe thấy giọng nói của Tiêu Túc vì nó khiến cô ấy cảm thấy bực dọc và bồn chồn không yên.
Trong công ty.
Một cậu nhân viên nhỏ bé đứng bên cạnh nhìn Tiêu Túc đang gọi điện thoại bằng ánh mắt cẩn thận, trợ lý Tiêu mượn điện thoại di động của cậu nhân viên đó để gọi điện cho Giang Tiểu Bạch. Rõ ràng sau khi bị cúp máy thì hơi thở của cậu ta trở nên nhẹ nhõm hơn vài phần.
Tiêu Túc kiên nhẫn rồi tiếp tục nhấn số.
Sau đó lại nghe thấy tiếng thuê bao, Tiêu Túc càng gọi Giang Tiểu Bạch càng không nhấc máy, cuối cùng số điện thoại của cậu nhân viên đó cũng bị cô ấy cho vào danh sách đen.
Cậu nhân viên nhỏ đó cảm thấy không ổn chút nào. Chuyện gì đang xảy ra thế này!
“Trợ lý Tiêu, chuyện này…”
Tiêu Túc nghe thấy giọng nói của cậu nhân viên đó thì phục hồi tinh thần lại rồi đưa điện thoại trả lại cho cậu ta: “Cảm ơn cậu, điện thoại của cậu này.”
Cậu nhân viên nhỏ nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Tiêu Túc rồi không nhịn được mà nhiều chuyện một chút: “Trợ lý Tiêu đang cãi nhau với bạn gái sao? Nếu đúng là vậy thì gọi điện thoại như thế này cũng không có tác dụng gì đâu.”
Nghe cậu ta nói thế thì Tiêu Túc nhướng mày nhìn cậu ta: “Cậu có ý gì?”
“À thì, trước đây lúc tôi với bạn gái cãi nhau thì cũng như thế này này. Cô ấy không nhận điện thoại của tôi, tôi mới gọi một cuộc mà đã cho số tôi vào danh sách đen rồi. Dù tôi mượn điện thoại người khác để gọi thì cô ấy cũng sẽ phát hiện ra nên phản ứng thông thường là sẽ không muốn nghe điện thoại đâu.”
Nghe cậu nhân viên đó nói như thế thì Tiêu Túc biết ngay rằng cậu ta là người từng trải, thế nên Tiêu Túc nhướng mày: “Cậu có cách gì à?”
“Với tình huống kiểu này thì trợ lý Tiêu nên đến gặp trực tiếp bạn gái của mình thì hơn. Có rất nhiều lời phải gặp nhau mới nói được, hơn nữa nếu gặp mặt thì bạn gái của anh cũng sẽ không từ chối được nữa”