Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1933



Tiêu Túc, để tôi nói cho anh biết, dù anh muốn kết hôn với tôi thì tôi cũng sẽ không gả cho anh đâu, vì căn bản anh không xứng.”

Giang Tiểu Bạch nói bằng giọng vô cùng kiên quyết, không chút do dự và càng không để lại cho Tiêu Túc bất cứ tia hi vọng dù là mong manh nào cả.

Tiêu Túc lại cau mày nhìn về phía Giang Tiểu Bạch một lần nữa, sự yên lặng mới sinh ra trước đó biến mất không còn dấu vết, sức lực mà cậu ta đặt lên cổ tay Giang Tiểu Bạch lại tăng thêm vài phần.

“Sao thế? Anh thẹn quá hóa giận à? Muốn bẻ gấy tay tôi đúng không?” Giang Tiểu Bạch giương mắt lên nhìn Tiêu Túc rồi cười gắn: “Vậy anh cứ bẻ gãy đi, sau khi anh bẻ gấy rồi thì tôi sẽ đi tố cáo với bác gái ngay tức khắc rằng anh bắt nạt tôi.”

Cổ tay trắng nõn của cô ấy đã xuất hiện những vết màu hồng hồng vì bị siết quá chặt, Tiêu Túc thấy vậy thì sững người rồi thu tay về trong sự bối rối: “Anh xin lỗi, anh không cố ý: “Ồ, anh không cố ý, anh chỉ cố tình thôi”

Tiêu Túc bị Giang Tiểu Bạch nói như thế thì không biết phải đáp lời như thế nào vì cậu ta phát hiện Giang Tiểu Bạch thực sự quá ranh mãnh và mồm mép khiến cậu ta không biết phải làm gì khi đứng trước mặt cô ấy.

Tối qua, đối mặt với sự dụ dỗ, dẫn dắt ngây thơ của cô ấy thì Tiêu Túc cũng không biết phải phản kháng như thế nào. . Truyện Dị Giới

Một lúc lâu sau Tiêu Túc mới nhìn Giang Tiểu Bạch rồi nói: “Em việc gì phải kích anh? Em biết anh không phải là người như vậy mà. Sao anh có thể bẻ gãy tay em được cơ chứ?”

Giang Tiểu Bạch thấy Tiêu Túc bắt đầu nghiêm túc thì bèn quay đầu nhìn về phía khác, không trả lời cậu ta.

“Em có thể không để ý chuyện tối qua, cũng cảm thấy chuyện này chẳng có gì cả nhưng đối với anh mà nói thì nó rất quan trọng. Đúng thế, là anh tình nguyện chịu trách nhiệm với em nhưng điều này cũng hoàn toàn phụ thuộc vào em. Nếu em không muốn anh làm như thế và cảm thấy anh không xứng với em thì anh cũng sẽ không miễn cưỡng em nữa”

Nghe Tiêu Túc nói thế thì Giang Tiểu Bạch trợn trừng mắt lên nhìn: “Tất nhiên là anh không xứng với tôi rồi. Tôi trong sạch, độc thân, thậm chí còn chưa từng thích bất cứ một ai cả. Nhưng trong lòng anh thì lại si mê, lưu luyến một người, vì cô gái đó mà tìm say, vì cô gái đó mà sống trong chật vật và đau khổ. Trái tim tôi vẫn còn toàn vẹn mà trái tim anh thì lại chẳng còn vẹn nguyên, vậy anh lấy gì ra để nói rằng anh xứng với tôi đây?”

Tiêu Túc: “…

Tiêu Túc còn tưởng rằng Giang Tiểu Bạch nói mình không xứng với cô ấy là xét về mặt gia cảnh hoặc là về ngoại hình cơ, vì dù sao Giang Tiểu Bạch cũng là một cô gái vô cùng xinh đẹp, dáng người thì lại thuộc kiểu hiếm có khó tìm, mà cậu †a thì sao chứ!

Nếu trên mặt cậu ta không có vết sẹo này thì có khi cậu ta cũng không xứng với Giang Tiểu Bạch chứ đừng nói là bây giờ khi cậu ta đã bị thương, trên mặt có nhiều thêm một vết sẹo vô cùng dọa người như thế này nữa.

Vốn dĩ cậu ta còn tưởng hai từ “không xứng”

trong miệng Giang Tiểu Bạch là để chỉ những thứ đó, ai ngờ cô ấy lại đề cập đến một vấn đề khác.

Thế nên trong phút chốc, Tiêu Túc không biết phải trả lời câu hỏi của cô ấy như thế nào.

Giang Tiểu Bạch cảm thấy nếu còn nói chuyện với Tiêu Túc nữa, không sớm thì muộn rồi cô ấy cũng sẽ bị tức chết. Vậy là sau đó cô ấy lại cầm đồ đạc của mình lên: “Nói tóm lại là những gì tôi muốn nói thì tôi đều nói cả rồi, cũng không còn điều gì muốn dặn dò anh nữa. Anh tự giải quyết mọi chuyện cho ổn thỏa đi”

Nói xong, Giang Tiểu Bạch bèn rời đi ngay lập tức.

Tiêu Túc nghiêng người nhìn theo bóng lưng của cô ấy, hai tay đang buông dọc bên chân không tự chủ được mà siết chặt lấy thành hình nắm đấm, sau đó cậu ta lại buông tay ra rồi rũ mi mắt xuống trong vẻ tự giễu.

Bỏ đi, cô ấy đã nói một cách dứt khoát như thế rồi thì Tiêu Túc còn biết nói gì được nữa.

Giống như cô ấy vừa nói đấy thôi, cô ấy là một cô gái của thời đại mới, hoàn toàn không cảm thấy bản thân bị thiệt thòi trong chuyện này và cũng không có lí do để Tiêu Túc phải chịu trách nhiệm.

Giang Tiểu Bạch rời đi không được bao lâu thì nhân viên chuyển nhà tới gõ cửa, lúc mở cửa ra, nhìn thấy khuôn mặt đang đen sầm lại của Tiêu Túc thì sắc mặt của mấy nhân viên chuyển nhà đó hơi thay đổi nên họ hỏi bằng giọng cẩn thận: “Chào anh, cho hỏi đây là nhà của cô Giang đúng không ạ?”

Tiêu Túc mím đôi môi mỏng rồi nhìn về phía họ bằng ánh mắt lạnh lùng. Mấy người đó cảm nhận được sự lạnh lẽo đang dâng lên sau lưng mình: “Khụ, cô Giang thuê chúng tôi tới đây chuyển đồ giúp cô ấy: Lúc nhân viên chuyển nhà tưởng mình đã đi nhầm chỗ thì Tiêu Túc nghiêng người ra cho họ đi vào bằng khuôn mặt vô cùng âm trầm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv