Bây giờ suy nghĩ lại một chút, nếu như không phải là vì ban đầu lá gan của cô lớn như vậy, thế thì có lẽ là đời này cậu ta và Giang Tiểu Bạch cũng sẽ không có cơ hội cùng xuất hiện chung một chỗ cùng với nhau rồi.
Nghĩ tới chỗ này, Tiêu Túc lại nói: “Vậy tôi bật đèn cho cô?”
“Không”
Giang Tiểu Bạch lắc đầu, sau đó cô lại càng siết chặt cánh tay gắt gao ôm lấy cánh tay của Tiêu Túc, cả người mềm mại gần như đều nương nhờ ở trên người của Tiêu Túc: “Tiểu Bạch muốn anh ở lại đây với Tiểu Bạch”
Lời nói thẳng thừng đến như vậy, yết hầu của Tiêu Túc đột nhiên lăn xuống rồi lại trượt lên: “Rốt cuộc là cô đang làm cái gì vậy hả? Giang Tiểu Bạch, cô lại đang bắt đầu làm trò điên cuông sau khi uống rượu có đúng không?”
“Ừ? Cái gì gọi là uống rượu làm loạn? Tiểu Bạch không hề uống say đâu”
Tiêu Túc nắm lấy cằm của Giang Tiểu Bạch, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo hơn mấy phần: “Chờ đến lúc sau khi cô làm loạn xong tỉnh lại, có phải là cô cũng đã chuẩn bị tinh thân để quên đi hết tất thảy mọi thứ sau khi tan rượu rồi hay không?”
“Ô, Tiểu Bạch không có quên! Tất cả mọi thứ đều được Tiểu Bạch ghi tạc ở trong lòng, làm sao mà Tiểu Bạch lại nỡ quên mất điện hạ được chứ?”
Điện hạ…
Nghe được cái từ này, ánh mắt của Tiêu Túc hơi thay đổi, cậu ta nheo mắt lại: “Lần trước vẫn còn là Hoàng thượng cơ mà, tại sao lần này lại thẳng tay cho tôi xuống cấp rồi?”
Lời nói của Tiêu Túc vừa mới dứt, bàn tay của Giang Tiểu Bạch đã trực tiếp được nâng lên sau đó bịt kín miệng của Tiêu Túc, kinh ngạc và hoảng hốt hô lên: “Điện hạ tuyệt đối không thể nói bậy như vậy được, đây là tội mưu phản, sẽ bị chém đầu đấy”
Đuôi chân mày của Tiêu Túc chợt giật một cái, đáng chết.
Giang Tiểu Bạch thật sự là vẫn nhập vào vai diễn rồi.
Tại sao lại có thể có người như vậy được chứ?
Uống say rồi thì lập tức tự biên tự diễn một vở kịch, hoàn toàn không để ý đến ý muốn của người bên cạnh ra sao, tùy tùy tiện tiện gán ghép cho người ta một vai trong phân cảnh.
Nếu như không phải là Tiêu Túc đến tìm cô sớm, có phải là Giang Tiểu Bạch cũng sẽ ôm lấy rồi dựa lên trên người một người đàn ông khác gọi điện hạ hay không?
Nghĩ tới đây, máu nóng trong người của Tiêu Túc không cuồn cuộn không ngừng, dứt khoát lớn tiếng trả lời cô một câu: “Vậy thì thế nào?”
Sau khi Tiêu Túc nói xong thì cậu ta mới chú ý đến bàn tay nhỏ mềm mại của Giang Tiểu Bạch vẫn còn đang che chắn ở trên miệng của chính mình, lúc nói chuyện hai cánh môi khẽ mấp máy, nhẹ nhàng ma sát ở trong lòng bàn tay non mềm của Giang Tiểu Bạch.
Có lẽ là do rượu cồn quấy phá, Tiêu Túc cảm thấy mình hơi thở mà mình thở ra đã trở nên nóng hơn không ít.
“Điện hạ ngàn lần vạn lần không nên nói như vậy, nếu như điện hạ mà xảy ra chuyện, Tiểu Bạch sẽ rất khổ sở, rất khổ sở”
Khổ sở sao?
Tiêu Túc cười khẽ: “Ồ, vậy thì cô sẽ cảm thấy khổ sở đến như thế nào?”
“Tiểu Bạch sẽ khóc đến chết mất”
Nói xong Giang Tiểu Bạch giống như là sợ Tiêu Túc không tin vậy, thế nên cô lại nghiêm túc nhìn Tiêu Túc rồi bồi thêm một câu: “Thật đấy”
Lúc này Tiêu Túc đã thích ứng được với bóng tối, cho nên đã có thể nhìn thấy rõ ràng nét mặt hiện lên trên khuôn mặt trắng nhỏ, nghiêm túc lại mang theo vẻ xinh đẹp, cánh môi khẽ hé mở, hơi thở ngọt ngấy của thiếu nữ tản ra ở trong không khí, dần dần lên men, quỷ thần sai bảo khiến cho Tiêu Túc cúi thấp đầu xuống, từng chút từng chút một lại gần hai cánh môi xinh đẹp của cô gái.
Trong nháy mắt sau đó khi hai đôi môi chạm vào nhau, hơi thở của hai người cũng lập tức đi theo lên, quấn quanh vào một chỗ.
Trong đầu của Tiêu Túc cảm thấy giống như là đã có vật gì đó nổ tung, cú nổ khiến cho sọ não của cậu ta cũng đau nhức, cánh môi chẳng qua cũng chỉ là vừa mới đụng vào nhau một chút, Tiêu Túc đã ngay lập tức phản ứng lại kịp, trong phút chốc vội vàng lùi người ra, không thể tin được thở hổn hển.
Cậu ta đang làm cái gì?