Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

CHƯƠNG 192: BAO NGƯỜI NỊNH BỢ



Hàn Mai Linh tức giận trở lại nhà họ Hàn, vừa vào nhà thì vừa vặn thấy Tô Cửu đang đi ra. Tô Cửu là thư kí của Hàn Đông, dù tâm trạng của Hàn Mai Linh có tệ hơn nữa thì cũng sẽ lịch sự với cô ta.

"Thư kí Tô, muộn thế này rồi vẫn còn làm việc sao?”

Tô Cửu mỉm cười với cô ta, giải thích: “Đúng vậy, tôi đến tìm tổng giám đốc Hàn để xử lý vài chuyện, cũng muộn rồi, tôi đi trước đây."

Hàn Mai Linh dịu dàng nói: “Để tôi bảo tài xế của nhà họ Hàn đưa thư ký Tô về, muộn thế này rồi cũng không an toàn."

"Không cần đâu, tôi tự lái xe về, cũng chỉ mười mấy phút thôi. Cô Mai Linh, tôi đi trước đây."

Sau khi tạm biệt Hàn Mai Linh, Tô Cửu dứt khoát rời khỏi nhà họ Hàn.

Nụ cười dịu dàng trên mặt Hàn Mai Linh cũng tan biến theo đó, sự dữ tợn trong đáy mắt càng nhiều hơn. Cô ta đi lên lầu, tới trước cửa phòng của Hàn Đông rồi gõ cửa.

"Anh, anh ngủ chưa?"

Trong phòng im lặng một lúc, rồi nghe thấy giọng nói của Hàn Đông: “Vẫn chưa."

"Anh, vậy em vào được không?”

"Vào đi.

Rốt cuộc Hàn Mai Linh cũng nở nụ cười, sau đó mở cửa đi vào.

"Anh cả, tối nay em đến tập đoàn Dạ Thị tham gia kỉ niệm một năm thành lập, đây là váy dạ hội mà hôm qua em vừa mua, anh thấy đẹp không?”

Hàn Mai Linh phải dùng hết can đảm mới dám hỏi Hàn Đông.

Cô ta cảm thấy mình phải có quan hệ tốt đẹp với Hàn Đông, dù sao... Mình phải lệ thuộc anh ta mà.

Hàn Đông ngồi trước bàn, trước mặt là tài liệu và điện thoại, ánh mắt anh ta cũng chẳng dời đi, thậm chí cũng không trả lời cô ta. Hàn Mai Linh còn đang nở nụ cười ngọt ngào thì lập tức đối sắc mặt, sau đó chậm rãi đi về phía anh ta.

"Anh cả, muộn thế này rồi mà anh vẫn làm việc sao?"

Hàn Mai Linh nói: “ừ”

Rõ ràng là chẳng muốn để ý cô ta cho lắm, Hàn Mai Linh đứng đó không nhúc nhích, khó xử cắn môi mình.

Anh cả... vẫn cứ rất lạnh nhạt với mình, nhiều năm như thế rồi vẫn không hề thay đổi chút nào.

Hàn Mai Linh cụp mắt nhìn ngón chân của mình, trong lòng dân dần trở nên nặng nề.

Hàn Đông cũng đột nhiên nhận ra sau khi cô ta vào phòng thì quá im lặng, bèn ngẩng đầu nhìn Hàn Mai Linh, thấy cô ta cụp mắt nhìn chân mình rồi sững ra, chợt nhận ra mình thật sự lạnh nhạt với cô ta quá.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Hàn Đông liếc qua bộ đồ trên người cô ta, sau đó trầm giọng nói: “Cũng được."

Nghe thấy, Hàn Mai Linh bỗng ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Hàn Đông: “Anh cả?"

"Váy." Hàn Đông nói một câu, sau đó lại cúi đầu.

Hàn Mai Linh sững ra một lúc lâu rồi mới phản ứng lại, ánh mắt mừng rỡ: “Anh cảm thấy đẹp thật sao? Cảm ơn anh!"

Nói xong cô ta đi tới cái ghế bên cạnh để ngôi xuống, nhưng lại phát hiện trên đó có một cái hộp rất đẹp, Hàn Mai Linh a lên: “Hộp này đẹp quá, bên trong đựng gì vậy anh?”

Cô ta định giơ tay ra chạm, nhưng lại bị Hàn Đông quở trách.

"Đừng chạm vào!"

Giọng nói của anh ta rất lạnh lẽo, giống như vang lên từ tận đáy hồ, khiến Hàn Mai Linh kinh sợ dừng tay tại chỗ.

"Ra ngoài." Hàn Đông dường như đột nhiên trở nên lạnh lùng, không vui vẻ gì mà trách mắng.

Hàn Mai Linh ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của anh ta, sắc mặt anh ta rất nghiêm túc, trông rất đáng sợ.

Bỗng nhiên Hàn Mai Linh cảm thấy trong lòng rất tủi, cô ta oan ức rụt tay lại, sau đó đứng dậy nói nhỏ: “Em, em biết rồi."

Sau đó xoay người chạy ra khỏi phòng.

Sắc mặt của Hàn Đông vẫn như cũ, anh ta giơ tay lên, đầu ngón tay chạm vào cái hộp xinh đẹp tinh tế đó.

Đây là váy dạ hội mà anh ta bảo Tô Cửu đưa cho Thẩm Cửu, nhưng Tô Cửu nói không gọi cho Thẩm Cửu được, hơn nữa cô cũng có váy dạ hội của mình rồi nên bèn đưa hộp về. Song chiếc váy dạ hội này cũng không phải là váy bình thường, Hàn Đông rất xem trọng.

Cuối cùng vẫn muốn đưa cho Thẩm Cửu, thế nên sao có thể để người ngoài chạm vào được?

Nghĩ tới đây, Hàn Đông lãy điện thoại gửi tin nhắn cho Thẩm Cửu.

Còn Hàn Mai Linh, sau khi khóc lóc chạy ra khỏi phòng, lúc về phòng mình, sau lưng vẫn chẳng có động tĩnh gì.

Cô ta hoàn toàn không nghĩ để Hàn Đông tới tìm mình, nhưng Hàn Đông chẳng thèm ngó ngàng gì cô em gái là cô ta vẫn khiến cô ta rất đau lòng, nhưng sợ hãi vẫn chiếm nhiều hơn.

Dù sao thân phận này là do cô ta ăn trộm, từ ngày thành cô cả nhà họ Hàn được bao người nịnh bợ, sự vẻ vang và cơn ác mộng luôn đi đôi với nhau.

Cô ta thích cảm giác sung sướng được cưng chiều, khi cô ta mắng người khác, người khác giận dữ nhưng không dám nói gì.

Nhưng song song với đó là sợ một ngày thân phận của mình bại lộ.

Người lạnh lùng như Hàn Đông, nếu sau này thân phận của cô ta bị bại lộ, vậy sau này cô ta... chắc chắn sẽ chẳng có trái ngọt để ăn!

Từ khi cô ta đến nhà họ Hàn đến này, qua các biểu hiện của Hàn Đông đối với cô ta, xem ra vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận mình.

Nghĩ tới đây, Hàn Mai Linh đóng cửa phòng, sắc mặt trở nên ác độc.

Ring...

Thẩm Cửu vừa chìm vào giấc ngủ thì nghe điện thoại đổ chuông, cô chớp mắt, chẳng có sức lực gì nên tiếp tục ngủ.

Hôm sau khi tỉnh lại, Thẩm Cửu mới nhận ra toàn thân đều mỏi mệt, chắc là di chứng sau khi uống thuốc. Cô xoa ấn đường, vén chăn xuống giường.

"Mợ hai dậy rồi ạ."

Một giọng nữ đột nhiên vang lên khiến Thẩm Cửu sợ hết hồn. Thẩm Cửu bình tĩnh nhìn lại mới nhận ra là nữ giúp việc từng gặp trong biệt thự, hình như tên là Tiểu Vũ hay gì đấy nhỉ?

"Sao cô lại ở đây?"

Tiểu Vũ khiêm nhường nhìn cô: “Cậu Dạ bảo em đứng đây chờ mợ hai dậy. Đây là quần áo để thay, còn có đồ dùng nữa. Em đi làm bữa sáng đây ạ."

Thẩm Cửu nhìn tới nơi mà cô ta chỉ, đúng là phát hiện ở đó có mấy bộ đồ, đều là đồ mới.

"Đây là do Dạ Âu Thân mua à?" Cô bất giác hỏi một câu.

Tiểu Vũ sửng sốt, sau đó lắc đầu.

"Mợ hai, em cũng không biết, đằng nào cũng là do cậu Dạ dặn dò, chắc là do cậu Dạ tự mua đó, mợ hai hạnh phúc ghê."

Hạnh phúc?

Thẩm Cửu cười khổ trong lòng một lúc, hai chữ này có liên quan gì với cô sao?

Tiểu Vũ đi làm bữa sáng, Thẩm Cửu ngẩn ngơ một lúc rồi cũng đứng dậy đi rửa mặt và thay đồ. Cô chọn một kiểu đơn giản nhất để thay, sau đó đi lấy điện thoại.

Nhìn rồi mới phát hiện Messenger có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, còn có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.

Đa số đều là Tiểu Nhan gọi. Ban đầu là các tin lo lắng cô, sau đó lại là các tin hỏi cô và Dạ Âu Thân thế nào. Xem xong thì Thẩm Cửu thoát ra, sau đó nhìn thấy một tin nhắn khác do Hàn Đông gửi tới.

Cô nhấp vào xem.

Hàn Đông lại gửi một tin nhắn thoại.

"Tôi sẽ để thư ký Tô tìm thời gian khác đưa váy dạ hội cho em, hoặc là khi nào em rảnh?"

Thẩm Cửu chẳng biết nói gì, bữa tiệc cũng qua rồi, cô còn cần váy dạ hội làm gì?

Vì thế cô bèn trả lời lại.

"Cảm ơn ý tốt của Tổng giám đốc Hàn, nhưng dù sao hoạt động đã kết thúc rồi, tôi cũng không cần váy dạ hội nữa, không cân Tổng giám đốc Hàn tốn kém nữa."

Tất nhiên cô chẳng trông mong Hàn Đông sẽ trả lời cô, chỉ là nói rõ chuyện ra thôi.

Dù sao lần trước cô nói với Hàn Đông là không cần đưa, nhưng anh ta vân bảo Tô Cửu mang tới.

Ring..

Ai ngờ vừa gửi tin nhắn xong, người ta lập tức trả lời.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv