Tôi vẫn tự cho rằng anh ấy sẽ luôn luôn là của tôi, đột nhiên có một ngày anh ấy không phải là của tôi nữa, loại cảm giác chênh lệch to lớn này, cô có thể hiểu được sao?”
Tiểu Nhan không lên tiếng.
“Chuyện lần trước là do tôi không đúng, nhưng mà dẫu sao thì bây giờ hai người cũng đã ở cùng một chỗ, tôi cũng không có cái gì có thể nói nữa, bây giờ tôi không có gì cả, chỉ muốn vực dậy nhà họ Hứa, sau này cô… Không cần phải coi tôi như kẻ địch, có được không?”
Kẻ địch?
Tiểu Nhan nhìn Hứa Yến Uyển ở trước mặt thật lâu, sau đó trong phút chốc lại nâng khóe môi lên cười.
“Thứ cô muốn nói chính là những điều này?”
“Nếu như cô đã cho rằng tôi coi cô như kẻ thù, muốn khuyên bảo tôi mà nói thì tôi ngược lại cũng phải khuyên nhủ cô một câu, không nên uổng phí sức lực”
Tiểu Nhan lần nữa mở miệng, biểu cảm trên khuôn mặt cũng đã lạnh hơn mấy phần.
“Chỉ cần cô còn thích Hàn Thanh một ngày, vậy thì đối với người làm bạn gái của anh ấy như tôi, hai chúng ta vẫn sẽ luôn là quan hệ tình địch, cô nói có đúng không? Tôi nghĩ cô chủ nhà họ Hứa đây cũng không có trái tim rộng lớn đến mức không cảm thấy ghét tôi, thậm chí còn muốn tạo dựng mối quan hệ bạn bè tốt với tôi. Hơn nữa, cưỡng ép làm bạn tốt với nhau cũng không có chỗ tốt gì, vốn dĩ chúng ta cũng không phải là người cùng một đường. Ngoài ra, cô không cần phải nói lời xin lỗi với tôi, bởi vì ngày đó tôi cũng có oán giận cô. Cuối cùng, Hàn Thanh đã nói rõ ràng với cô có đúng không, vốn dĩ là giữa cô và anh ấy không có hôn ước, hết thảy đều chỉ là do tự cô cho là như vậy mà thôi, cho nên cho tới bây giờ anh ấy đều không phải là của cô, chẳng qua là tự cô cho rằng như thế, vì vậy bỏ qua cho tôi việc tôi không có cách nào hiểu được cho cô.”
Sau khi Tiểu Nhan nói xong những lời này, thành công thấy được sắc mặt của Hứa Yến Uyển biến đổi, gò má vốn dĩ là bởi vì bị thương mà tái nhợt lúc này lại càng trở nên trắng bạch, nhìn vào thật giống như là đã bị bắt nạt đến thê thảm.
Nhìn thấy vết máu rỉ ra ở trên lớp băng gạc trên trán của cô ta, Tiểu Nhan mím môi một cái, hầy? Nói thế nào thì người ta cũng là bệnh nhân mà, cô nói đối phương như vậy có phải là đã hơi quá đáng rồi hay không?
Khu khụ, được rồi bỏ đi, bệnh nhân thì thế nào? Bệnh nhân thì không phải là tình địch nữa hay sao? Cô ta vừa rồi vẫn còn nói những lời kia một cách đường đường chính chính, khiến cho cô nghe vào lập tức không thích.
Hoặc có lẽ là chính cô có trái tim nhỏ hẹp, nhưng dù sao thì Tiểu Nhan không cảm thấy Hứa Yến Uyển là người hiền lành gì, mà bản thân cô cũng không muốn làm Đức mẹ Maria gì đó.
Quá đáng thì cứ quá đáng cũng chẳng hề gì.
Hứa Yến Uyển không nói gì thêm, chẳng qua là sắc mặt càng trở nên tái nhợt ngồi ở chỗ đó, nhìn đặc biệt đáng thương lại hoang mang như không nơi nương tựa.
Đều là phụ nữ nhưng mà chính Tiểu Nhan cũng cảm thấy dáng vẻ này của Hứa Yến Uyển nhìn vào rất chọc người trìu mến, là một người đàn ông nhìn thấy chắc hẳn là sẽ không nhịn được mà thương hoa tiếc ngọc.
Nhưng mà đối với Hàn Thanh mà nói, Tiểu Nhan cảm thấy Hàn Thanh cũng không phải là kiểu người sẽ bị dụ dỗ bởi sắc đẹp.
Cho nên cô rất an tâm.
Rất nhanh, Hàn Thanh đã giải quyết xong công chuyện quay trở lại lần nữa, còn Tiểu Nhan lúc này lại đang ngồi ở trên cái ghế bên cạnh giường bệnh.
Trong phòng bệnh yên lặng.
Hứa Yến Uyển ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hàn Thanh.
“Thật ra thì anh cũng không cần cố ý tới đây một chuyến đâu, trong Bệnh viện cái gì cũng có, trang bị đầy đủ, hơn nữa cũng có nhân viên y tế chuyên nghiệp, hai người vẫn nên về sớm một chút đi thì hơn?”
Hàn Thanh vểnh môi đi tới trước mặt của Hứa Yến Uyển, nhìn chằm chằm vào vết thương của cô ta một hồi, sau đó cất giọng lạnh lùng nói: “Sau này đụng phải loại chuyện này, tốt nhất là cô vẫn nên cách xa ra một chút, thực sự không giải quyết được nữa thì cô hãy lập tức báo cảnh sát, không cần thiết phải tự mình đi lên trước khuyên ngăn, nếu như bị thương nghiêm trọng hơn thì tôi làm sao ăn nói được với hai bác đã qua đời?”
Hứa Yến Uyển bị Hàn Thanh nói cho sửng sốt một chút, rủ xuống tròng mắt.
“Thật xin lỗi, cũng không phải là tôi cố ý”
Tiểu Nhan ở một bên lẳng lặng nghe, cũng không nói gì, cô lấy điện thoại di động ra nhàm chán vuốt xem.
“Lúc ấy tôi thấy bọn họ vẫn luôn tranh chấp không nghỉ, đầu óc nóng lên vì vậy mới xông lên, cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, nếu như sớm biết là sẽ mang đến phiền phức lần này cho mọi người, tôi cũng sẽ không đi lên ngăn „ cản: Nói tới chỗ này, Hứa Yến Uyển giơ tay lên chạm vào trán của chính mình, bất đắc dĩ cười khổ: “Mới vừa rồi Bác sĩ cũng đã nói, nếu như sau này không chăm sóc vết thương này của tôi cho thật tốt, vậy thì có thể sẽ còn để lại sẹo”
Để lại sẹo?