Tiêu Túc: “Cô không nói ra thì làm sao mà tôi biết được là tôi có thể đồng ý được hay không chứ?”
Giang Tiểu Bạch tức giận gầm khẽ lên: “Cái con người này của anh nói xin lỗi mà không có thành ý gì hay sao? Rõ ràng là đã nói ra nhiều lời quá đáng đến như vậy rồi, còn tôi chẳng qua cũng chỉ bảo anh đồng ý với tôi một chuyện mà thôi, vậy mà anh lại ở nơi này từ chối ba lần bốn lượt, chẳng lẽ tôi còn có thể bảo anh đi giết người phóng hỏa hay sao?”
Tiêu Túc suy nghĩ một chút thì thấy vậy cũng phải, chỉ cần không phải là chuyện vi phạm đạo đức vậy thì thật sự là cậu ta đều có thể đồng ý với Giang Tiểu Bạch.
Tiêu Túc bất đắc dĩ trề môi: “Có thể, đồng ý với cô đã được hay chưa?”
“Hừ”
Giang Tiểu Bạch hừ lạnh một tiếng sau đó nâng hai tay lên khoanh tròn trước ngực, tạo thành dáng vẻ giống như là của một nữ vương: “Như vậy thì còn tạm chấp nhận được, vậy thì tôi cũng tha thứ cho anh.”
Khóe môi của Tiêu Túc khẽ giật một cái trong im lặng, vậy thì tôi phải cảm ơn cô rồi.
“Thật ra thì chuyện là như thế này, không phải là lần trước anh cũng đúng lúc đi đến tham dự buổi tiệc mừng thọ của bà nội tôi hay sao? Sau đó bây giờ bác của tôi biết được quan hệ của hai chúng ta, cho nên bác ấy muốn hợp tác cùng với anh” Nói tới chỗ này, Giang Tiểu Bạch chợt giơ tay lên làm dấu hiệu giải thích: “Anh đừng có hiểu lầm đấy, không phải là tôi có ý bảo anh nhất định phải hợp tác với bác ấy, bác ấy chỉ muốn có một cơ hội để gặp mặt anh cho nên mới nhờ vả tôi làm người trung gian giới thiệu mà thôi, còn về việc anh có muốn hợp tác hay là không thì hoàn toàn vẫn dựa theo ý kiến và mong muốn của chính anh, tôi cũng không hề ép buộc anh!”
“Cho nên, ý của cô là muốn tôi đồng ý đi gặp mặt bác của cô một lần?”
Giang Tiểu Bạch gật đầu một cái: “Đúng là như vậy, chỉ cần như vậy thôi thì nhiệm vụ của tôi cũng sẽ lập tức hoàn thành”
Trong phòng khách im lặng một hồi, sau đó Tiêu Túc lại mở miệng một lần nữa: “Có thể, khi nào gặp?”
“Anh đồng ý?” Giang Tiểu Bạch có chút ngạc nhiên đến mừng rỡ, vốn dĩ là cô vẫn còn đang cho rằng Tiêu Túc sẽ từ chối, dẫu sao thì Tập đoàn nhà họ Dạ là một Công ty lớn, mà Công ty của bác cô mặc dù đúng thật là cũng rất hưng thịnh, nhưng mà để so ra thì hoàn toàn không thể nào sánh ngang được với Tập đoàn nhà họ Dạ, nếu như Tập đoàn nhà họ Dạ bằng lòng hợp tác với Công ty của bác cô, vậy thì cũng tương đương với việc Công ty của bác cô nhặt được món hời.
Cho nên về căn bản thì Giang Tiểu Bạch không hề ôm bất cứ một tia hy vọng nào.
“Ừ” Tiêu Túc đáp một tiếng rồi đưa ánh mắt nhìn về nơi khác, cất giọng thản nhiên: “Bây giờ hài lòng chưa?”
“Hài lòng rồi hài lòng rồi!”
Giang Tiểu Bạch đạt được mục đích cho nên cười híp mắt rồi nói cảm ơn với Tiêu Túc, Tiêu Túc thì lại nghẹn lời nhìn cô.
Tại sao cái cô gái nhỏ này lại không tim không phổi đến như vậy chứ? Rõ ràng là mới một giây trước cô còn ở ngay tại chỗ này đỏ ửng vành mắt lên mà mắng cậu ta, bây giờ lại có thể bày ra một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ thế này?
Cho nên, sự thật là Giang Tiểu Bạch có nổi giận, hay chỉ là cô đang diễn trò?
Tiêu Túc có chút mê muội.
“Anh yên tâm đi, lần sau nếu như ba mẹ anh lại tới tìm anh thì tôi nhất định sẽ chiêu đãi hai Ị”
người họ thật tốt Thật ra thì Tiêu Túc muốn nói không cần, không cần phải giao thiệp quá sâu tránh cho sau này không thể gỡ rối được, nhìn dáng vẻ của mẹ cậu ta thì dường như là bà cũng rất thích Tiểu Bạch, nếu như mà Tiểu Bạch lại còn đối đãi thật tốt với hai người họ, vậy thì tiếp sau đó mẹ của cậu ta sẽ không ép hai người kết hôn hay sao?
Chỉ có điều là, khi nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của Giang Tiểu Bạch, Tiêu Túc lại giống như là bị ma đưa lối quỷ dân đường mà im lặng không nói gì.
Bỏ đi, trước hết cứ đi một bước lại tính một bước vậy.
Sau đó mọi chuyện vẫn thật sự là đã bị Giang Tiểu Bạch nói trúng! Trước kia Lương Nha Hòa không thích tới chỗ của Tiêu Túc, coi như có nhớ con trai đi chăng nữa thì cũng chỉ nhiều nhất là cách một khoảng thời gian lại sang đây thăm cậu ta một lần.
Nhưng mà từ sau khi phát hiện ra Tiêu Túc có bạn gái, số lần mà Lương Nha Hòa đến Tiêu Túc càng lúc càng nhiều lên, tân suất tự nhiên cũng càng lúc càng trở nên thường xuyên, sau cùng biến thành ngày ngày đến cửa tìm Giang Tiểu Bạch, ban đầu Tiêu Minh Chí vẫn còn đi cùng với vợ đến nhà của con trai, nhưng mà sau đó nói chung là hai người phụ nữ trò chuyện qua lại với nhau, một mình ông già như ông ở bên cạnh thật cô đơn, cho nên sau đó ông không muốn đi cùng với vợ đến nơi này nữa.
Khi hai ba con nhắc tới chuyện này, trên mặt của Tiêu Minh Chí cũng tràn đầy vẻ không biết phải làm sao.