Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1895



“Này, anh vẫn còn chưa trả lời vấn đề của tôi đâu đó! Mà mới vừa rồi có phải là anh cố ý nói sang chuyện khác đúng không?”

“Không phải”

Chẳng qua chỉ là đúng lúc nghĩ tới, chỉ như vậy mà thôi.

Nói chuyện thì cứ nói, ai bảo Giang Tiểu Bạch dựa vào gần như vậy làm gì chứ.

Ai biết được Giang Tiểu Bạch lại nheo mắt lại rồi nhìn chằm chằm vào Tiêu Túc: “Có phải là trong lòng anh có ý nghĩ đen tối gì hay không?”

Sau đó, Giang Tiểu Bạch lại xích lại gần Tiêu Túc hơn một chút, giống như là cô đang muốn tìm kiếm chút gì đó từ trên khuôn mặt hoặc là từ trong ánh mắt của cậu ta vậy, thế nên khoảng cách giữa hai người càng ngày càng được kéo gần lại.

Nhịp tim đập của Tiêu Túc lúc này lại lần nữa trở nên không quá bình thường, cậu ta nhíu mày, ngay giây sau đó không kiểm soát được mà vươn tay ra đè lên trên mặt của Giang Tiểu Bạch rồi đẩy cô ra xa.

“Nói chuyện thì nghiêm túc mà nói, đừng tiến lại gần tôi như thế”

Trong lúc Giang Tiểu Bạch còn đang bị bất ngờ không kịp có bất cứ phản ứng lại nào thì khuôn mặt của cô đã bị đẩy ra xa, nhiệt độ từ lòng bàn tay của người đàn ông trực tiếp truyền đến trên mặt, nhưng khi cô giùng giằng phản ứng lại thì Tiêu Túc đã rút bàn tay to lớn của mình về.

Còn cô cũng đã bị đẩy xa.

Con mẹ nó, Giang Tiểu Bạch không chịu thua, oán giận mắng Tiêu Túc một câu: “Vậy anh nói chuyện thì cũng cứ nói chuyện đi, động tay động chân làm gì?”

Tiêu Túc không trả lời vấn đề của Giang Tiểu Bạch, Giang Tiểu Bạch nhìn chằm chằm và quan sát cậu ta thật kỹ, sau đó bất chợt nhớ đến ánh mắt né tránh của Tiêu Túc khi cậu ta đẩy cô ra vào lúc mới vừa rồi, khóe môi đột nhiên cong lên đánh giá Tiêu Túc.

“Tại sao mà anh lại phải đẩy tôi ra đột ngột đến như thế chứ? Sao thế hả? Chẳng lẽ là anh đang sợ tôi… đến gần anh hay sao?”

Nghe được câu hỏi này của Giang Tiểu Bạch, Tiêu Túc lại hờ hững liếc mắt nhìn cô một cái.

“Chẳng lẽ không phải sao? Nếu như không phải là sợ tôi đến gần thì anh cần gì phải vội vàng đẩy tôi ra xa như vậy chứ?”

Giang Tiểu Bạch chậm rãi nghiêng thân người hướng về phía trước để tiến đến gần Tiêu Túc một lần nữa giống như là cô đang muốn kiểm chứng những lời mà bản thân mình vừa mới nói vậy. Mặc dù trước đó cô đã bị cậu ta đẩy ra xa nhưng mà khoảng cách giữa hai người vẫn còn rất gần, cho nên trong khoảnh khắc khi cô nghiêng thân người về phía trước như thế này, khoảng cách giữa hai người lại bắt đầu được kéo gần lại không thôi.

Tiêu Túc nhìn cặp mắt long lanh nụ cười có ẩn chứa cả một tia gian xảo kia của Giang Tiểu Bạch, trong lòng đột nhiên lại có một loại cảm giác ngột ngạt, cậu ta khẽ mím đôi môi mỏng lại sau đó ung dung và thản nhiên nhìn cô.

Quả thực, Giang Tiểu Bạch thuộc vào hàng phụ nữ rất đẹp, hơn nữa còn là kiểu đẹp tự nhiên không cần phải trang điểm cũng đã vô cùng bắt mắt, về căn bản thì cũng không cần thiết phải trang điểm thêm quá nhiều, nếu như cô nghiêm túc trang điểm và thay đổi một chút cách ăn mặc của bản thân vậy thì cô sẽ có thể trực tiếp bước lên sân khấu chiếm cứ tiêu điểm ánh nhìn.

Giang Tiểu Bạch thật sự có bản lĩnh mê hoặc lòng người.

Trong khi Tiêu Túc còn đang mải suy nghĩ, Giang Tiểu Bạch đã tiến tới bên cạnh cậu ta, hai hàng mi xinh đẹp khẽ chớp, sau đó cô còn đột nhiên thổi một luồng hơi về phía cậu ta.

Mí mắt của Tiêu Túc lập tức căng thẳng: “Làm gì thế?”

Giang Tiểu Bạch cười đến rạng rỡ: “Không làm gì cả, chỉ là muốn thử phản ứng của anh một chút mà thôi. Tôi thấy hình như là anh rất sợ tôi đến gần? Có phải là chỉ cần tôi tới gần anh một chút thôi thì anh cũng sẽ cảm thấy căng thẳng, sau đó hô hấp cũng hụt hơi giống như là không thở nổi hay không?”

Cũng không biết là tại sao, dưới sự thúc giục của Giang Tiểu Bạch, Tiêu Túc lại trở nên giống như những lời cô vừa nói, cô càng đến gần cậu ta thì hô hấp của cậu ta lại càng dồn dập, cuối cùng thật sự giống như là không thở được nữa vậy.

Trong một cái nháy mắt, Giang Tiểu Bạch đã nhìn thấy được sự say mê ở trong mắt của Tiêu Túc.

Giang Tiểu Bạch cho rằng là bản thân mình đã nhìn nhầm rồi, nhưng mà ngay lúc cô đang muốn nghiên cứu lại cho thật kỹ càng thì cặp tròng mắt màu đen kia đã khôi phục được sự tỉnh táo và bình lặng, ngay sau đó chiếc cằm nhỏ của cô đã bị giữ chặt lấy, thậm chí sức lực mà cô cảm nhận được cũng rất lớn.

“Giang Tiểu Bạch, cô đang làm cái gì vậy hả?”

Tiêu Túc dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Giang Tiểu Bạch, giọng nói vô tình khiến cho cô cảm thấy sững sờ trong giây lát, sau đó không chờ cho Giang Tiểu Bạch kịp phản ứng lại thì cô đã nghe thấy Tiêu Túc nói tiếp: “Mặc dù bây giờ hai chúng ta đang ở chung một chỗ nhưng mà xin cô hãy nhớ cho rõ vị trí của chính mình là ở đâu, chúng ta chẳng qua cũng chỉ là quan hệ bạn trai bạn gái giả mà thôi, lúc bình thường không có chuyện gì làm thì cũng đừng dựa gần vào tôi như vậy, có nghe rõ chưa hả?”

Trong nháy mắt đó, Giang Tiểu Bạch chỉ cảm thấy được dường như là có một sợi dây cung đứt phựt một tiếng ở trong đầu của chính mình.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv