Đầu tiên là âm thanh mơ hồ của phụ nữ, sau đó lại là giọng nói không chắc chắn lắm của đàn ông: “Không có, cũng không có? Không phải bình thường hay ở căn nhà này à? Bà xem chìa khóa còn chưa đổi, nếu đi nhầm thì sao chúng ta mở cửa được?”
“Vậy sao nhà chúng ta lại trở thành như vậy?
Trước kia lúc chúng ta tới, trong nhà rõ ràng không dọn dẹp không được, cũng chẳng có gì trong nhà. Mà ông xem này, hình như đây là đồ của phụ nữ!”
“Khụ Khụ, chẳng lẽ thằng nhỏ nhà mình có bạn gái rồi?”
“Bạn gái à?” Giọng của người phụ nữ như đang trào phúng: “Cái đứa suốt ngày cắm mặt vào làm việc xuyên ngày xuyên đêm như nó, không biết đến niềm vui trần tục mà cũng có bạn gái à?”
Giọng nam lại lúng túng ho hai tiếng: “Bà đừng nói con mình như vậy, dù sao nó cũng chỉ lo làm việc thôi, vừa làm việc là quên sạch mọi thứ, sao bà lại nói nó không còn cái gì vậy?”
Giọng nữ lại cắt ngang, bắt đầu quở trách, câu trước câu sau đều đầy ý chê bai.
“Chẳng lẽ tôi nói sai à? Đã lớn tuổi vậy rồi còn chẳng ra gì, cả ngày chỉ biết có công việc, vẻ ngoài cũng khó coi, về sau còn thêm cái sẹo nữa, bây giờ đã xấu vậy rồi, sau này ai còn muốn nữa?
Haiz, sao tôi lại sinh được thằng con như vậy chứi”
Giang Tiểu Bạch trốn trong góc đã nghe thấy sạch cuộc đối thoại vừa rồi.
Sau đó cô mới hiểu ra, thì ra là ba mẹ của Tiêu Túc tới.
Nhưng dù sao Giang Tiểu Bạch cũng không đồng ý với ý kiến của mẹ Tiêu Túc, Tiêu Túc mà xấu hả? Trong ấn tượng của cô, Tiêu Túc rất có hương vị của đàn ông, đặc biệt là vết sẹo trên mặt kia, không chỉ không khiến cậu ta trở nên xấu xí, ngược lại còn tỏa ra khí tức dữ dội không dễ chọc, nhưng đồng thời cũng có cảm giác mùi máu lan ra khắp nơi.
Dù sao cũng là gu của Giang Tiểu Bạch.
“Bà cũng đừng trách nó nữa, nói không chừng đây chính là vết thương lòng của nó đây, đứng trước mặt nó thì đừng nói như vậy.”
“Ông già đáng chết, sao tôi có thể đứng trước mặt con quở trách thằng bé được? Không phải tôi chỉ nói sau lưng nó vài câu thôi sao? Nếu như không phải sợ nó không lấy vợ nổi, tôi còn lo như vậy à? Hầy, lần này chúng ta tới cũng là để đưa nó đi xem mắt, ông thấy nhà bà Vương giới thiệu mấy cô gái kia cũng không tồi đúng không? Tôi thấy đều tốt cả, thằng bé công việc bận rộn, cũng không biết kết hôn rồi có lo nổi cho gia đình hay không, đến lúc đó phải dặn nó đặt gia đình lên trên hết, để cho tôi sớm có cháu bồng”
“Cái bát úp này còn chưa lật lên đâu, bà đã ảo tưởng chuyện sau này rồi, đừng suy nghĩ nhiều.”
quá: “Nghĩ nhiều thì không được à?”
Giang Tiểu Bạch căng tai nghe hai người nói chuyện, nào biết hai người rẽ vào chỗ ngoặt, thế mà lại thấy được Giang Tiểu Bạch đang đứng trước cửa phòng bếp cầm cái chảo trên tay.
Bọn họ nói hồi lâu, bốn phía đều yên lặng, bỗng nhiên vừa rẽ vào đã thấy một người sống sờ sờ đứng đó, dọa cho vợ chồng nhà họ Tiêu giật nảy mình.
Bao gồm cả Giang Tiểu Bạch, cô cũng không ngờ hai người họ đi một lúc là tới, cứ vậy đối mặt với bọn họ.
Ba đôi con mắt cùng nhìn nhau.
“Cháu là ai?”
Mẹ Tiêu Túc là Nha Hòa đánh giá cô gái trước mặt.
Hôm nay Giang Tiểu Bạch mặc bộ đồ ngủ in hình Doraemon, còn có thêm cái mũ trùm sau lưng, thêm cả chiếc dép bông trên chân nữa là trọn bộ, đứng đó chứ như con Doremon béo ú.
Khuôn mặt dưới lớp mũ trắng nõn mà tinh xảo xinh đẹp, ánh sáng trong phòng chiếu xuống càng khiến đôi mắt to ướt nước lay động, đôi môi ửng đỏ.
Chỉ nhìn một lúc, Nha Hòa lập tức kích động che ngực lui về sau, chồng bà Tiêu Minh Chí lập tức chớp lấy thời cơ đưa tay ra đỡ bà.
“Trời, trời ơi, cô gái xinh đẹp này từ đâu ra vậy? Chẳng lẽ là bạn gái của con trai tôi ư? Sao tôi thấy như mình đang bị ảo giác vậy?”
Tiêu Túc sao có thể có bạn gái xinh đẹp như vậy? Đây không phải sự thật.
Giang Tiểu Bạch vốn đang ngẩn ra, không ngờ đối phương vậy mà lại khen cô, hơn nữa còn thổi phồng cô đến mức như vậy.
Thế là ấn tượng của Giang Tiểu Bạch với Nha Hòa lập tức tốt lên, cười ngọt ngào với bà: “Cháu chào bác trai bác gái ạ! Hai bác đến tìm Tiêu Túc à?”