“Trước khi tổ chức đám cưới vẫn phải đi đăng ký kết hôn đã chứ?”
Tiểu Nhan: “..”
Chờ đã, sao mọi chuyện lại tiến triển nhanh như vậy, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gi!
Không phải muốn ngủ với cô à! Sao đột nhiên đã cầu hôn rôi?
“Cái đó, em cảm thấy hình như chúng mình hơi nhanh quá, hay là anh cho em chút thời gian suy nghĩ kỹ lại đã nhé?” Tiểu Nhan ho nhẹ một cái, ngăn cản Hàn Thanh nổi điên.
Thậm chí cô cảm thấy, có phải lần này mình chạy mất nên khiến Hàn Thanh sinh ra cảm giác nguy hiểm, cho nên mới vội vàng nhặt cô về nhà để bảo vệ hay không.
Nhưng nghe anh ta nói từ sau khi đi du lịch về đã bắt đầu chuẩn bị nhãn, Tiểu Nhan vẫn rất xúc động.
Dù sao lúc ấy khi anh ta sắc thuốc bắc cho cô, luôn luôn nhãn nhịn lấy lòng cô, ngay từ đầu dù cô nói gì anh đều cố gắng chịu đựng, chỉ bởi vì không muốn tổn thương cô.
Không ngờ anh ta đã sớm có chuẩn bị như thế.
Cho nên nói, không phải chỉ mình cô đơn phương thích Hàn Thanh, mà Hàn Thanh cũng rất thích cô.
“Nhanh ư?” Hàn Thanh híp mắt, đột nhiên nói một câu đáng sợ: “Tính thử thời gian một chút, nếu từ đêm hôm đó em đã mang thai, bắt đầu từ ngày mai thì đến lúc tổ chức đám cưới, em sẽ không giấu bụng được nữa”
Nghe anh ta nói vậy, trong lòng Tiểu Nhan hoảng hốt không thôi, trừng to mắt nhìn Hàn Thanh: “Anh, anh anh…”
Sao đột nhiên anh ta lại nhắc đến chuyện mình mang thai, hơn nữa còn nói một cách thật chính xác, chẳng lẽ anh ta đã đoán được gì rồi?
Anh ta đã biết mình mang thai?
Không đúng! Không thể nào như vậy!
Nếu như anh ta biết mình đã mang thai, vậy anh ta sẽ không đưa thuốc cảm đến cho cô uống, không sẽ không muốn làm tình với cô ngay lúc này!
Vậy hẳn là anh ta chỉ đang lấy ví dụ mà thôi, Tiểu Nhan bình tĩnh lại, sau đó tỉnh táo nói: “Kết hôn không phải là chuyện nhỏ, không chỉ là vì nguyên nhân nghi lễ, mà là em cảm thấy anh hẳn nên suy nghĩ lại một chút, dù sao chúng ta ở chung với nhau chưa được lâu, lỡ may qua mấy tháng nữa anh lại ghét bỏ em thì sao? Nếu đến lúc đó mà ly hôn, cả hai chúng ta đều không có kết cục tốt”
Sau khi nghe cô nói, lông mày trên mặt Hàn Thanh nhăn lại, ánh mắt tỏ ra không vui.
“Trước đó nói gì với em em cũng quên rồi à?” . Ngôn Tình Sắc
“Hả?”
Đôi môi mỏng của Hàn Thanh khẽ nhếch, anh ta không nói gì, thế nhưng rõ ràng là đang tức giận.
Tiểu Nhan không biết mình nói sai ở đâu, nghĩ lại một lát, chẳng lẽ vừa rồi nhắc đến chữ ly hôn kia nên chọc giận anh chăng, cô đành phải tranh thủ giải thích: “Ý em không phải như vậy, em chỉ sợ anh hối hận mà thôi”
Không biết Hàn Thanh đang nghĩ gì, nhìn chằm chằm vào mắt cô hồi lâu, cuối cùng cúi thấp người chôn mặt trên cổ cô, đôi môi mỏng nhẹ hôn lên cổ cô, giọng nói rầu rĩ.
“Anh đã từng nói cả đời này nhất định sẽ chỉ có mình em, nhưng nếu như em chưa nghĩ kĩ, thế anh sẽ cho em chút thời gian để em suy nghĩ.
Nhưng đừng bắt anh chờ lâu quá”
Anh ta lại bắt đầu hôn bừa lên cổ cô, Tiểu Nhan bị anh hôn đến mức loạn nhịp, lại thêm chiếc nhẫn anh ta vừa tròng lên tay cô, cho nên đầu cô lúc này trống rỗng không suy nghĩ được gì.
Chờ đã, Tiểu Nhan đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất quan trọng, đó chính là vì sao Hàn Thanh lại lấy nhãn ra đeo cho cô ngay lúc này.
Chẳng lẽ anh ta muốn danh chính ngôn thuận ngủ với cô ư?
Sau khi trong lòng có suy nghĩ này, Tiểu Nhan lập tức hỏi anh ta ngay.
Hàn Thanh nằm trên người cô không nhúc nhích, lấy im lặng làm câu trả lời.
“Không phải bị em nói trúng rồi chứ? Anh đang nghĩ cầu hôn thành công rồi sau đó lại…
Cô không nói tiếp nữa, nhưng phía sau là gì thì đã biết rõ.