Vốn dĩ Hàn Thanh chỉ cảm thấy bọn họ thật lắm lời, muốn bọn họ thu dọn đồ đạc, nhanh chóng rời đi.
Nhưng sau khi bên kia chúc mình và Tiểu Nhan hạnh phúc, chẳng hiểu nghĩ thế nào lại mấp máy môi: “Cảm ơn.
Sau đó, cả hai người kia nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, trong lúc họ thu dọn đồ đạc, Tiểu Nhan vẫn cố gắng thử vùng vẫy thoát khỏi vòng tay nhưng cuối cùng Hàn Thanh vẫn không để cô được như ý muốn.
Cuối cùng, Hàn Thanh đặt đồ của cô bên cạnh ghế giường nằm rồi kêu cô ngồi xuống.
Ở đây rất yên tĩnh, bởi vì mọi người đều đang ngủ, sau khi hai người kia đi rồi, nơi này bắt đầu yên tĩnh trở lại.
Trong không khí yên tĩnh như vậy, Tiểu Nhan không thể nói to, càng không thể bộc lộ cơn tức giận.
Cô chỉ có thể thấp giọng nhìn Hàn Thanh, như muốn nói gì đó, nghĩ một hồi lại quay đầu đi.
Một lúc sau, cô quay đầu lại nói với Hàn Thanh: “Bỏ ra bảy mươi triệu mua một chỗ như thế này, anh điên rồi sao?”
Hàn Thanh: “…”
Không ngờ đến bây giờ cô vẫn đang suy nghĩ về chuyện này.
Đối diện với ánh mắt tức giận của cô, Hàn Thanh thở dài, bất lực nói: “Đối với anh, những thứ này đều không quan trọng.”
Điều quan trọng là cô gái nhỏ trước mặt anh lúc nãy phải ngồi ghế, thật thiệt thòi cho cô.
Nếu anh không đưa cô đến đây, cô sẽ tiếp tục bị hành hạ ở đó.
Hàn Thanh bắt đầu thu dọn giường, Tiểu Nhan ở bên cạnh yên lặng quan sát, phát hiện động tác của anh hơi lúng túng, hiển nhiên đây là lần đầu tiên anh làm những việc thế này.
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan biết ý hỏi: “Đây là lần đầu tiên anh đi tàu sao?”
Cánh tay Hàn Thanh dừng lại, sau đó nói: “Chuyện gì cũng có lần đầu tiên mà.”
Anh ta bị điên à?
“Tôi đặt vé tàu một cách ngẫu nhiên mà. Sao anh lại tìm được tôi?”
Tiểu Nhan đến tận lúc này vẫn không thể tin là mình thật sự gặp được Hàn Thanh trên tàu, cô luôn cảm thấy rằng tất cả những đau đớn này đều chỉ là một giấc mơ.
Không, có lẽ những cảnh tượng hạnh phúc trước đây chỉ là một giấc mơ.
Còn bây giờ, cô đã tỉnh lại.
Cô nên quay về vị trí của mình rồi. Ở ngoài đời, giữa anh và cô vẫn có sự khác biệt rất lớn, vị trí bên cạnh anh vốn đã thuộc về người khác.
Hàn Thanh chỉnh lại gối cho cô, nâng chân cô lên, Tiểu Nhan theo bản năng giữ chặt tay anh: “Anh định làm gì?”
“Em không buồn ngủ sao? Đi nghỉ ngơi đi.”
Hàn Thanh vừa nói, vừa cởi giày giúp cô, Tiểu Nhan muốn ngăn cản cũng không có cơ hội, cô bị Hàn Thanh ôm lấy, đặt cô xuống giường, đắp chăn cho cô.
Thế này là sao? Anh đến đây mà lại không nói câu nào, chỉ trực tiếp làm những việc này?
Nghĩ đến Hứa Yến Uyển, Tiểu Nhan đột nhiên lại cảm thấy vô cùng đau lòng.
“Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, sao anh lại tìm được tôi?”
Hàn Thanh nhẹ nhàng chỉnh lại mép chăn cho cô, mím chặt môi, có lẽ là bởi vì ánh mắt của cô quá cứng rắn, cho nên anh mới ngẩng đầu giải thích: “Muốn tìm thì tự nhiên có thể tìm được.”
“Ngủ một giấc đi, sắc mặt của em rất tệ, khi tỉnh lại, chúng ta sẽ đến nơi.”
Giọng anh nhàn nhạt như một ly nước ấm chảy vào người cô.
Tim Tiểu Nhan như bị dao cứa, cô nhắm mắt lại, cảm giác được vành mắt nóng lên.
“Đây là sự bù đắp của anh sao? Anh cho rằng sau khi anh làm những việc này, tôi sẽ tha thứ cho tất cả những chuyện mà anh đã giấu diếm tôi sao?”