Giang Tiểu Bạch chỉ vào đồ ăn ở trước mặt nói: “Một bát mì canh trắng, một cái trứng rán, bữa sáng của anh không có chút dinh dưỡng nào cả.”
“Chỉ cần lấp đầy cái bụng mà thôi, cần gì dinh dưỡng chứ?”
Anh lườm cô một cái nói: “Cô tưởng ai cũng giống như cô chắc?”
Câu nói sau cùng của anh khiến cô cảm thấy khó chịu, nhướn mày nói: “Anh có ý gì vậy? Ai cũng giống như cô?”
“Cô tưởng ai cũng giống như cô sành ăn chắc?”
Anh chưa nói xong, nên khiến cô có chút hiểu lầm.
Lúc này sau khi bổ sung đầy đủ thành câu, cô liền trừng to mắt nói: “Ai là người sành ăn chứ? Đồ ăn chính là tất cả, tôi đây chính là biết hưởng thụ đồ ăn ngon, hiểu không?”
Tiêu Túc lười đếm xỉa đến cô, cúi đầu mà ăn, bởi vì anh còn phải chuẩn bị đi làm.
“Cô thấy anh không nói chuyện nữa, thì cũng bưng bát lên húp một ngụm canh, vốn tưởng rằng rất khó ăn, nhưng không ngờ khi ăn vào thì thấy cũng được. Mặc dù mùi vị không gọi là rất ngon.
Có điều bây giờ cô không có tâm trạng ăn gì cả, cô rất muốn biết tôi hôm qua sao cô có thể về được nhà.
Nhưng mà vừa mở miệng liền hỏi thì không thích hợp cho lắm, cho nên cô liền bưng bát mì anh làm lên húp vài ngụm canh, lại ăn thêm vài cọng mì, sau đó thì ngẩng đầu lên giả vờ vô tình nói: “Ờm… Tối hôm qua hình như tôi uống hơi nhiều nhỉ?.”
Anh ăn rất nhanh, bát mì của anh đã vơi một nửa, mà bát mì của cô vẫn còn đầy ắp, anh liếc nhìn qua bát của cô, sau đó lại nhìn bát của mình, nghe thấy.
câu hỏi của cô, anh liền ngảng đầu lên.
“Cô có uống say hay không, bản thân cô không.
biết sao? đồ ăn không ngon, không hợp khẩu vị của cô sao?”
“Không có không có!”
Cô nhanh chóng khua tay nói: “Rất ngon, chỉ là tôi có chút đau đầu, cho ê hông có khẩu vị, đồ ăn anh nấu rất ngon. Đúng rồi, tối hôm qua…. Có phải cô say đến rất khó coi không?”
“ Cô nói xem”
Anh hỏi ngược lại cô.
Đó không thể dùng từ khó coi để hình dung được, anh ấy nghĩ.
Giang Tiểu Bạch như cô gái đã đi quá sâu vào vở kịch vậy.
Mà cô bị anh hỏi một câu như vậy thì lòng cô bỗng trâm xuống, cô vốn đã không nhớ những gì đã xảy ra tối hôm qua rồi, mà nghe anh nói như vậy thì cô cảm giác tối hôm qua bản thân mình nhất định rất là mất mặt”
Nhưng cô ấy lại ngại hỏi trực tiếp, chỉ có thể thăm dò từ bên ngoài.
“Anh cứ nói thẳng ra đi, có phải lúc tôi say rất khó coi không? Hoặc là tôi có bậy gì không, hay là làm ra chuyện gì kỳ quặc không?”
Giang Tiểu Bạch hỏi câu sau rất rõ, cô thấy Tiêu Túc phải nên nói rõ mới đúng.
Mới bắt đầu đúng là Tiêu Túc không nghĩ rằng cô ấy sẽ đến hỏi mình mà tưởng rằng bởi vì cô ấy ngại nên muốn đến xin lỗi cậu ta, nhưng bây giờ thì sao?
Tiêu Túc dừng động tác ăn cơm lại, nhìn cô một cái thật lâu.
“Xem ra cô đã quên hết toàn bộ chuyện tối hôm qua rồi nhỉ?”
Giang Tiểu Bạch ngơ ra, rồi lập tức cười phản bác lại: “Không có không có, làm sao tôi quên được chứ, là vì tôi muốn hỏi cách nhìn của anh thôi mà, vì vậy mới hỏi.”
Hơ… Tiêu Túc cười thầm một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn, không hề trả lời câu hỏi của cô ấy.
“Anh nói đi chứ.”“Này… Anh nói đi!”
Giang Tiểu Bạch vươn tay đẩy vai cậu ta: “Anh đừng chỉ lo ăn sáng có được không? Tôi đang hỏi anh đấy, cho tôi chút phản ứng đi!”
Tiêu Túc ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn cô nói: “Giang Tiểu Bạch, tôi thấy… sau này cô đừng nên uống Four Loko nữa thì hơn.”