Môi mỏng của Hàn Thanh mấp máy, nhàn nhạt nói, thật ra anh không nhận thua sớm như thế cũng là có nguyên nhân, đều là đàn ồn, sao anh có thể nhìn không ra sự thăm dò trong mắt của ba Chu, có thể nhận thua, nhưng anh cũng không thể bại quá sớm, cũng không thể bại quá muộn, cho nên Hàn Thanh chỉ có thể khống chế thời gian và tửu lượng của mình, không sai biệt lắm thì dừng lại.
Cho nên từ ánh mắt về sau của ba Chu mà xem, anh hẳn là thành công.
Chỉ là những chuyện này vẫn không nên nói cho.
cô gái nhỏ là tốt nhất.
Hàn Thanh lấy khăn mặt trong tay cô lấy ra, sau đó tay dùng sức, thân thể của Tiểu Nhan nghiêng về phía trước, ngay sau đó một cái tay khác quấn lên cô, ôm cô thật chặt.
Tiểu Nhan trực tiếp ghé vào trên người của Hàn Thanh.
Ây…
Anh đang làm cái gì vậy? Tiểu Nhan vô ý muốn giãy dụa, dù sao đây cũng là trong nhà mình, hơn nữa ba mẹ của cô đều ở đây, vừa rồi lúc dìu anh vào lại không có đóng cửa, nếu lát nữa La Tuệ Mỹ bởi vì lo lãng mà chạy vào, sau đó thấy cảnh này thì phải làm sao bây giờ?
Đây là rất lúng túng nha.
Ngay lúc Tiểu Nhan đang giãy dụa, Hàn Thanh tăng lực đạo trên tay mà nắm chặt, cái cằm nhẹ nhàng tựa ở trên đỉnh đầu của Tiểu Nhan, mùi hương ngọt ngào của cô gái quanh quẩn nơi đầu mũi.
Đừng lôn xộn, để cho anh ôm một lát.”
Giọng nói của anh khàn khàn, lại nặng nề mà khác ở trong lòng Tiểu Nhan.
Sau đó Tiểu Nhan thật sự không tiếp tục lộn xộn, ngoan ngoãn ghé vào trên người của Hàn Thanh. Bởi vì giọng của Hàn Thanh nghe ra không chỉ có chút khàn khàn, còn có một chút mỏi mệt, có lẽ là do uống quá nhiều rượu, lúc này cô không thể giúp cái gì, chỉ có thể tận lực mà thuận theo.
Cũng chẳng qua bao lâu, Tiểu Nhan cảm giác được hô hấp của người trước mắt giống như đã trở nên nhẹ nhàng, đều đều.
Cô nháy mắt một chút, đoán suy đoán, chẳng lẽ anh ngủ thiếp đi à?
Không thể nào, lúc này cô còn nằm sấp ở trên người anh mà, anh cứ như vậy mà ôm mình ngủ thiếp đi?
Tiểu Nhan lại đợi một hồi, hô hấp của anh quả nhiên vẫn bình ổn như cũ.
Xem ra là ngủ thiếp đi thật rồi.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng đạp cửa nhẹ nhàng, Tiểu Nhan đầu tiên là giật mình, sau đó rất nhanh tỉnh táo lại, cô rón rén bỏ cái tay đang quần trên người mình của Hàn Thanh ra, sau đó đứng dậyđi ra ngoài.
La Tuệ Mỹ đứng ở ngoài cửa chờ cô, lúc đầu bà ấy muốn trực tiếp đi vào, nhưng nghĩ đến người bên trong nhà dù sao cũng là nam nữ, vạn nhất thấy cảnh tượng gì không nên nhìn thấy, đây không phải khiến cho con gái thêm xấu hổ à?
Cho nên La Tuệ Mỹ đứng ở ngoài cửa đợi trong giây lát, nghe thấy bên trong yên lặng, lúc này mới gõ cửa một cái.
“Me.”
Tiểu Nhan đi ra, La Tuệ Mỹ nhìn quanh phía sau cô, “Hàn Thanh đâu?”
“Anh ấy… Ngủ thiếp đi rồi.”
Khóe miệng của Tiểu Nhan giật một cái, sau đó giải thích nói: “Mới vừa đi vào không bao lâu đã ngủ mất.”
Ngủ thiếp đi?
La Tuệ Mỹ hơi kinh ngạc, người này ngủ cũng nhanh thật?
“Con không phải nói tửu lượng của cậu ấy rất tốt à? Nhanh như vậy đã ngủ mất rồi? Say à?”
“Chắc là uống hơi nhiều, với cả lượng công việc gần đây của anh ấy cũng rất nhiều, cho nên mệt đi?”
Tiểu Nhan tùy tiện nói vài câu, thật ra đây cũng là tự cô suy đoán, Hàn Thanh một mình quản lý cả cái công ty đúng là mệt mỏi, mặc dù rất nhiều việc vặt anh cũng không cần làm, nhưng những thứ anh làm tất cả đều là những thứ phải dùng não nhiều, lại thêm có đôi khi lượng công việc nhiều, đầu óc sẽ luôn ở trong trạng thái vô cùng mệt mỏi.Cho nên lúc anh chìm vào giấc ngủ cũng rất nhanh.
“Như thế à, nói cũng đúng, quản lý một cái công ty xác thực rất mệt mỏi, vậy về sau nếu như con gả cho cậu ấy, có phải cũng phải giúp đỡ cậu ấy không?”
Vấn đề bất thình lình khiến mặt Tiểu Nhan đỏ lên: “Mẹ, đấy là chuyện sau này, ai biết đâu? Chuyện sau này thì sau này hãy nói.”