La Tuệ Mỹ quơ quơ tay trước mặt Chu Tiểu Nhan, Chu Tiểu Nhan lấy lại tinh thần, thấy La Tuệ Mỹ nhìn mình chăm chăm, lúc này mới lắc đầu: “Không có gì, vừa rồi chỉ là đang nhớ lại, mẹ, tửu lượng của Hàn Thanh rất tốt, nhưng cũng đừng cho bọn họ uống quá nhiều.”
“Vậy là xong rồi.”
La Tuệ Mỹ nghe xong, trên mặt lập tức trở nên ưu sầu: “Ba của con cái con sâu rượu này nếu để cho ông ấy bắt được một người có tửu lượng tốt, không uống một đêm với người ta thì không được, sớm biết vậy thì vừa rồi nên ngăn cản.”
“Không phải mẹ mới vừa ngăn a? Ba vui vẻ cũng quên thôi, một buổi tối sẽ không có chuyện gì đâu ạ.”
Mặc dù Tiểu Nhan cũng có chút lo lắng, nhưng cái chuyện uống rượu này, mặc dù uống nhiều cũng hại thân, nhưng nếu như chỉ uống một buổi tối, cũng không có vấn đề gì lớn nhỉ? Hơn nữa buổi tối hôm nay dù sao cũng đặc thù, cho nên Tiểu Nhan cũng không có ý muốn ngăn cản mạnh mẽ lắm “Được rồi được rồi, bọn họ muốn uống thì để bọn họ uống đi, nhưng bạn trai của con ngày mai còn phải đi làm nhỉ, lát nữa hay là con ra ngoài nói với cậu ấy một chút, bảo cậu ấy giả say, bố con nếu nhìn đối phương bị mình chuốc say ngất, nhất định sẽ không uống nữa.”
“Vâng, con biết rồi.”
Khi hai mẹ con từ trong phòng bếp đi ra trong tay hai người đã bưng canh giải rượu, nghe thấy mùi hương này, ba Chu bất mãn mà nhăn nhăn cái mũi: “Bà nói bà ấy, chúng tôi đang uống rượu đầu, giờ vừa mới uống không lâu, bà đã nấu canh giải rượu cái gì chứ?
Mặc dù lời này nghe ra giống như có chút trách cứ, nhưng ngữ khí của ba Chu và đáy mắt lại đây sự bất đắc dĩ, không có nửa điểm ý trách cứ.
Như nào? Sớm nấu trước cho ông không được à?
Chảng lẽ phải đợi đến khi ông nằm xuống tôi mới đi nấu?”
La Tuệ Mỹ không chút do dự đáp trả ba Chu.
Ba Chu “…”
Bà xem xem bà nói cái gì thế, sao tôi có thể uống đến gục chứ? Hàng xóm láng giềng đều biết tửu lượng của tôi đấy!
Tiểu Nhan cũng bưng canh giải rượu đến ngôi bên Hàn Thanh, thừa dịp ba Chu nói chuyện với La Tuệ Mỹ, lặng lẽ tiến tới bên tai Hàn Thanh, nhỏ giọng nói “Ba em người này không chỉ có rượu ngon ông ấy còn uống, không khiến đối phương uống say ngất trước, ông ấy chắc chắn sẽ một mực uống.”
Nghe nói thế, bên môi Hàn Thanh cong thành nụ cười thản nhiên, anh cho Tiểu Nhan một ánh mắt, lại nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của cô ở dưới bàn, ra hiệu cho cô an tâm.
Sau khi Tiểu Nhan nhận được ánh mắt của anh, đã biết Hàn Thanh hiểu ý của cô, mà lúc này ba Chu cũng lấy lại tinh thần: “Con bé này thì thầm với Tiểu Thanh đấy? Đến đến đến, Tiểu Thanh chúng ta tiếp tục uống.”
“Vâng bác.”
Hàn Thanh giơ ly rượu lên cụng ly với ba Chu ly.
Một chén, hai chén, ba chén…
Tiểu Nhan ở bên cạnh thấy thế thì có chút nóng nảy, bởi vì theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, thế nhưng hai người này cũng không có ý muốn ngừng lại. Vừa rồi cô rõ ràng đã nhắc đến với Hàn Thanh, chẳng lẽ anh nghe không hiểu ý của mình? Đây không có khả năng đầu, với sự thông minh của anh, coi như không cần cô nói thì anh đoán thôi cũng có thể đoán được.
Như vậy anh làm vậy là có lý do gì?
Ngay lúc Tiểu Nhan chuẩn bị mở miệng nói gì đó, Hàn Thanh hiển lộ ra men say, nhưng tay vẫn vững vững vàng vàng mà cầm cái chén lên trên mặt bàn,sau đó áy náy mà cười với ba Chu.
“Thật ngại quá bác gái, tửu lượng của cháu có chút kém.”
Nghe nói thế, ba Chu trong nháy mắt vui mừng, vỗ bắp đùi của mình nói: “Tiểu Thanh, nhanh như vậy đã say rồi à? Tửu lượng này của cháu không được đâu? Lúc này mới uống bao nhiêu!”
Một bên La Tuệ Mỹ nghe nói thế, bóp nhẹ ba Chu một chút, ba Chu biết bà ấy có ý gì, nhưng giờ phút này vẫn rất vui sướng.
“Thật không thể uống nữa à? Bác mới vừa làm nóng người, còn chưa uống thống khoái đâu!”
Kỳ thật ba Chu cũng uống đến không sai biệt lắm rồi, ông ấy biết mình không thể uống nhiều, nhưng có một số việc một khi đã bắt đầu, chỉ cần đối phương không có bại, mình cũng không tiện hộ ngừng, cho nên chỉ có thể giằng co mãi.
Nếu như Hàn Thanh ngã xuống, vậy ông ấy kiểm lời được mặt mũi cũng không cần lại uống rượu, đơn giản vẹn toàn đôi bên. Cho nên nhìn bên ngoài là ba Chu đang bảo Hàn Thanh tiếp tục uống với ông ấy, nhưng trong lòng lại nghĩ nhanh gục đi, cháu ngã xuống thì tôi cũng không cần uống.