Tiêu Túc nhìn cô thắt chặt dây an toàn rồi không nói gì nữa, nhìn về phía trước tập trung lái xe.Thật ra anh đúng là đã rời đi rồi nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên quay về xem tình hình thế nào vì Giang Mai có vẻ rất thích kiếm chuyện, vì vậy nên anh đã quay lại đây, đúng lúc gặp Giang Tiểu Bạch đi ra. Đương nhiên là những chuyện này Tiêu Túc sẽ không nói cho Giang Tiểu Bạch biết.
Nhưng dễ nhận thấy Giang Tiểu Bạch không có ý bỏ qua vấn đề này, thấy anh không trả lời nhưng vẫn tiếp tục gặng hỏi: “Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy. Sao anh lại quay lại?”
“Làm rơi đồ nên quay lại lấy.”
“Rơi đồ? Rơi cái gì?”
Giang Tiểu Bạch chớp chớp mắt rồi lại quay ra nhìn bộ dạng của anh, bỗng nhiên nhìn anh vẻ suy xét: “Không phải anh cố ý quay lại tìm tôi đấy chứ?”
Nếu không thì sao có thể trùng hợp như vậy được.
Cô vừa đi ra là xe của anh đã dừng ở trước mặt.
Nghe xong, Tiêu Túc nhìn cô, ánh mắt khó mà diễn tả bằng lời: “Nằm mơ đi.”
“Lại là cái câu này. Anh không đồng ý thừa nhận thì thôi, tôi tự biết là được rồi. Anh chính là cố ý quay lại đón tôi mà!”
Anh cũng không có ý định phản biện lại vì đúng là anh quay lại để đón cô thật.
“Ôi trời, tôi nói này Tiêu Túc, không phải anh định chơi tôi thật đó chứ?”
Xoạt…
Xe bỗng kêu lên vô cùng chói tai, Tiêu Túc dừng gấp ở bên đường: “Cô vừa nói gì cơ?”
Giang Tiểu Bạch bị tiếng xe kêu vừa nấy dọa cho một phen hết hồn. Xe dừng rồi vẫn chưa bình tĩnh lại.
Anh giở trò gì vậy? Cho dù có xúc động quá thì cũng không đến mức như này chứ?
iêu Túc cau mày: “Sau này đừng có đùa như vậy Giang Tiểu Bạch nhếch mày: “Đùa tý mà anh có nghiêm túc vậy không?!
Tiêu Túc không nói gì Nhìn a anh ta, Giang Tiểu Bạch không biết là đ ao nhưng có vẻ sắp lớn chuyện rồi Cô cưè hai cái, sau đó nói: “Đương nhiên tôi biết giữa chúng ta chỉ là đóng kịch nên tôi chỉ đang nói đùa thôi. Nếu anh cảm thấy tôi nói gì không đúng thì bảo im miệng là được rồi, có cần phải làm như vậy không?
Đừng nói đến chuyện Giang Tiểu Bạch tôi không thích anh, cho dù một ngày nào đó tôi có thích anh đi chăng nữa, chỉ cần trong lòng anh không có chỗ cho.
tôi thì tôi cũng không phải loại người bám đuôi dai dẳng không buông. Đóng kịch là đóng kịch, đời thực là đời thực, tôi phân biệt rất rõ ràng nên là anh không cần phải lo lắng!
Nói xong Giang Tiểu Bạch cũng thấy tức giận, cô bỗng nhiên không muốn ngồi trong xe của Tiêu Túc nữa, trực tiếp thảo dây an toàn rồi mở cửa xe.
“Đi đâu đấy?” Tiêu Túc gọi cô lại.
Giang Tiểu Bạch quay đầu lại nhìn anh, cười trừ: ” Không làm phiền anh Tiêu chở tôi nữa, tôi có thể tự gọi xe.”
Ping!
Giang Tiểu Bạch đóng mạnh cửa lại, chân đi giày cao gót đi về phía lề đường. Dáng người cô cao cao, chân lại dài nên bước đi cũng lớn. Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Túc bỗng nhiên thấy đau đầu. Vừa rồi phản ứng của anh đúng là có hơi quá đáng nhưng Giang Tiểu Bạch bây giờ cũng giống như anh vậy thôi. Anh ta lái xe theo phía sau Giang Tiểu Bạch.
“Lên xe đi, ở đây cô không gọi được xe đâu.”
Giang Tiểu Bạch: “Tôi gọi được xe hay không không phải anh nói là xong, tự tôi có thể xử lý được. Anh Tiêu đừng bao giờ để tôi ngồi lên xe anh nữa, tôi không muốn lại bị dọa đến lâm bệnh đâu.””Xin lỗi, vừa rồi tôi phản ứng có hơi quá đáng, bây giờ tôi xin lỗi cô. Có thể lên xe được chưa?”
Nghe xong, Giang Tiểu Bạch đứng lại, nở nụ cười gượng gạo: “Anh không cần phải xin lỗi đầu, tôi sợ tôi không chịu đựng nổi lời xin lỗi này.”
Những câu này khiến Tiêu Túc phải cau mày, nhìn vào đôi mắt đang tức giận của Giang Tiểu Bạch: “Có cần thiết phải tức giận như vậy không?”
Câu hỏi này làm Giang Tiểu Bạch sững sờ ra một lúc. Đúng vậy, tại sao cô phải giận dữ như vậy chứ? Coi như là anh ta nghiêm túc đi thì cô cũng đâu cần nổi giận, dù sao hai người cũng chỉ là đóng giả thôi mà?